Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 186: Hôn Sự

Chương 186: Hôn SựChương 186: Hôn Sự
Trần Nhu nhìn mẹ mình: "Hả?"
"Cha mẹ con bé nhất định sẽ không đồng ý cho con bé gả ở nông thôn, việc này phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, tranh thủ cưới người ta vào cửa. Chờ đến lúc gạo nấu thành cơm rồi, người lớn có không đồng ý cũng phải đồng ý thôi. Mọi việc đều đã xuôi, lại nhìn thấy tài năng tướng mạo của anh họ con, ba phần ấn tượng đều sẽ lên tới chín phần." Bà Trần giải thích.
Khóe miệng Trần Nhu giật giật: "Mẹ đúng là am hiểu tường tận mấy chuyện này."
Bà Trần thì am hiểu sâu sắc lòng người, nhưng mà Cố Thừa Diệu lại không phải người như vậy. Hẹn Tô Miên Miên đi ra ngoài vài lần, tặng kẹo tặng điểm tâm cho cô ấy, còn cả khăn quàng cổ, hai người dắt tay nhau đi dạo trên con đường trong công viên trên huyện.
Tô Miên Miên mặt đỏ rực, nói mình còn chưa thông báo cho cha mẹ, Cố Thừa Diệu liền mang theo Tô Miên Miên đi qua tìm Đại đội trưởng viết tin, ngày hôm sau anh dẫn theo Tô Miên Miên ngồi xe lên huyện.
Hai người cất bước trên đường lên tỉnh.
Sau khi biết chuyện này, bà Trần tức giận mắng anh là hỗn tiểu tử, không hiểu chuyện chút nào. Hiện tại dẫn người về, nhà họ Tô bên kia nếu không đồng ý thì làm sao bây giờ? Đây không phải là đang êm đẹp mà bị làm xáo trộn lên sao?
Chờ kết hôn động phòng rồi trở về thăm người thân, chẳng phải hợp lý hơn à?
Đừng nhìn bà Trần tự hào điều kiện cháu trai mình cực tốt, nhưng chênh lệch hộ khẩu là điều không thể nào làm lơ. Làm gì có cha mẹ nào nỡ để con gái gả xa như vậy?
Nhà họ Tô bên kia đích thực là không bỏ được đứa con gái thương yêu nhất gả xa như vậy, lại còn là gả ở nông thôn.
Nhưng Cố Thừa Diệu người này thì lại không thể chê, đến thăm hỏi trước mặt ông bà Tô. Nếu không phải giới thiệu người đến từ nông thôn, bọn họ đúng thật là không nhìn ra.
Lại nói lần này về quê thì phải kết hôn luôn, kết hôn xong lại đi theo tùy quân, bên kia điều kiện tuy rằng không được tiện lợi như trên tỉnh nhưng thứ øì ân có thì đều sẽ có.
Hơn nữa cũng không cần phải xuống đất kiếm công điểm nữa, anh mỗi tháng đều có tiền phụ cấp.
Bà Tô gọi con gái về phòng hỏi thăm hoàn cảnh trong nhà người ta, nghe xong cũng không có lời gì để nói.
Rốt cuộc hiện giờ còn có thể như thế nào? Bọn họ rất không muốn gả con gái xuống nông thôn, nưng mà chỉ tiêu về huyện làm sao dễ xin như vậy, ít nhất trước mắt thì một chút tin tức cũng không có.
Mà trong nhà rất nhanh phải cưới con dâu, còn cháu chắt về sau sinh ra nữa. cs như vậy sau này muốn trợ cấp cho con gái dưới nông thôn cũng không phải điều dễ dàng.
Cho nên tuy rằng người muốn ứng cử làm con rể tương lai này có hộ khẩu nông thôn, nhưng mà nếu có thể làm cho con gái có một cuộc sống đầy đủ, thôi thì cứ như vậy đi.
Bà Tô vẫn biết con gái phải chịu khổ nhiều, như vậy cũng khá tốt rồi.
Hai người ở lại nhà họ Tô một ngày, hôm sau thì đi về quê.
"Mẹ có đưa cho em một ít tiền, nói là cho em áp đáy hòm, có điêu em không nhận, dù sao thì trong nhà đã trợ cấp cho em rất nhiều rồi." Về đến nơi, lúc chuẩn bị tách nhau ra, Tô Miên Miên nhìn anh nói.
"Anh có, đều đưa cho cho em áp đáy hòm." Cố Thừa Diệu nói.
Tô Miên Miên nhấp miệng cười, nhìn hắn nói: "Anh nghĩ hay như vậy, thật là đã xác định muốn cưới em? Nói cho anh biết, em chính là một người yếu ớt, chưa phải chịu qua quá nhiều vất vả, nhiều nhất chỉ có thể nấu cơm sinh con cho anh, còn nhưng chuyện lớn bên ngoài thì em không giúp được øì."
"Như vậy là đủ rồi." Cố Thừa Diệu nói. Vợ của anh anh sẽ chăm sóc, cô chỉ cần ở nhà cho chăm con nấu cơm là được, những chuyện khác không cần phải lo.
"Vậy lúc nào thì kết hôn?" Tô Miên Miên mặt đỏ hồng.
"Trong nhà đã chuẩn bị rồi, cuối năm anh cưới em về nhà ăn cơm tất niên." cố Thừa Diệu nhìn cô ấy nói.
"Được." Tô Miên Miên mặt đỏ tràn ngập hạnh phúc.
Thời này, kết hôn chính là việc đơn giản lại nhanh chóng như vậy, hơn nữa đã kết hôn, thì chính là cả đời.
Hôn sự của hai người Cố Thừa Diệu và Tô Miên Miên diễn ra vào ngày hai mươi làm thịt khô.
Không tổ chức rầm rộ, chỉ mời mấy bàn thân thích bằng hữu qua nhà tu họp, như thế là đã xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận