Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 190: Ôm Con Không Rời

Chương 190: Ôm Con Không RờiChương 190: Ôm Con Không Rời
Sau này vẫn còn muốn bán nấm nữa, đừng làm øì dại dột khiến phần nhân tình này người ta không còn nhớ kỹ, vì vậy thu hồi chút ghen ty trong lòng lại. Rốt cuộc đồ Trần Nhu ăn cũng không phải là đồ của nhà chị ta.
Trần Nhu cười cười: "Về sau chị dâu sinh em cũng sẽ đến giúp đỡ, đến lúc đó em sẽ mang một con gà trống sang để chị ăn lấy sữa."
"Thật sao?" Hàn đại tẩu đôi mắt sáng lên.
"Thật." Trần Nhu gật đầu hứa hẹn.
"Vậy thì tôi đây không khách khí với thím nữa." Dù sao chú hai nhà chị ta cũng có tiền lương, ăn một gà không tính là quá đáng đi?
Trân Nhu cũng không để ý nhiều. CUối tuần vừa sinh xong, ban ngày mẹ cô sang đây trông nom, tối đến thì đều là Hàn đại tẩu sang giúp đỡ cho đến khi Hàn Quốc Bân đi làm về.
Lúc ấy chuẩn bị sinh, lúc cô đang đi tìm Chu Trân thì gặp được Hàn đại tẩu, chị ta thấy thì chủ động lên tiếng sang đây hỗ trợ.
Ân tình thế này cô kiểu gì cũng phải nhớ kỹ.
Trời đã ấm hơn, Trần Nhu cũng dễ chịu hơn một chút, chẳng qua năm nay mất nửa năm bị đứa bé thứ hai quấy nên cô chẳng làm được việc gì.
Lúc Chu Trân sang đây nghe thấy Trần Nhu tâm sự vậy thì nói: "Chuyện này cũng không có biện pháp, hiện giờ con cái còn nhỏ, qua mấy năm nữa chúng lớn thì tốt rồi."
Đây là tác hại duy nhất của việc vợ chồng trẻ chia nhà ra ngoài sống riêng.
Nếu như có cha mẹ tốt thì sẽ được giúp đỡ trông cháu cho con dâu đi làm, bớt chút thời gian trở về cho bú là được.
Nhưng nếu đen đủi gặp được người nhà chồng không tốt, vậy thì sẽ chỉ mặc kệ, để cho vợ chồng tự mình lo liệu.
Đến lúc mấy đứa bé lớn hơn một chút thì mới có thể rời tay đi làm việc, để cho đứa lớn dẫn đứa nhỏ đi chơi.
Cho nên ở nông thôn rất nhiều đứa bé không khác gì lắm đều mơ mơ hồ hồ lớn lên như vậy.
Mấy đứa con của Chu Trân đều không còn bé, lớn nhất là một bé gái, chẳng sợ phía sau còn mấy đứa, có con gái lớn bảy tuổi là có thể coi như người lớn.
Trân Nhu cũng đành ở nhà trông con.
Nhưng không thể không nói, cô nuôi con thật là mát tay, đứa nào cũng khoẻ mạnh kháu khỉnh khiến người ta yêu thích. Bởi vì cô ăn ngon, đồ ăn cũng dinh dưỡng sung túc, nuôi đứa bé thứ hai đến trắng trẻo mập mạp.
Hai anh em nhà này đều kế thừa được làn da tốt của Trần Nhu, đều rất trắng, hai đứa tuy rằng không phải thai sinh đôi, nhưng lớn lên lại rất giống nhau.
Gen của Trần Nhu mạnh hơn của Hàn Quốc Bân, hai anh em lớn lên đều giống cô, tuy vậy cũng vẫn có điểm giống cha chúng nó, ví như cái mũi.
Mũi Hàn Quốc Bân vừa cao vừa thẳng, hai đứa đều được di truyền của anh.
Cũng coi như là biết chọn cái tốt để nhận, Hàn Quốc Bân vô cùng yêu thích hai đứa con trai, không có chút giác ngộ của người cha nghiêm khắc, tan tầm về nhà thì ôm con không rời tay.
Ngày tháng trôi qua vốn yên bình, nhưng đến thời điểm tháng sáu, đầu chỗ thanh niên trí thức trong thôn bỗng náo loạn ra chuyện không nhỏ.
Có một nữ thanh niên trí thức mang thai, nhưng quan trọng là cô ấy còn chưa có kết hôn!
Chuyện này chính là điều không thể chấp nhận được, nhưng theo cái loại không khí áp lực này thì người chắc chắn sẽ bị kéo đi phê bình.
Nhưng chuyện này còn chưa kịp nháo lên, nhà chú hai Hàn Quốc Bân, cũng chính là em trai Hàn Quốc Minh, Hàn Quốc Cương đã cưới nữ thanh niên trí thức này.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là xong rồi, nhưng không, vẫn chưa chấm dứt.
Còn không được hai ngày đã có người nhìn thấy nữ thanh niên trí thức này đi vào huyện phá thai, hơn nữa còn không biết từ đâu truyền ra tin tức, nói đứa con trong bụng nữ thanh niên trí thức kia căn bản không phải của Hàn Quốc Cương, mà là của một nam thanh niên trí thức thân thiết với cô ấy hơn.
Hàn Quốc Cương chẳng qua là thích nữ thanh niên trí thức kia cho nên mới đứng ra cõng cái nồi này.
Tin tức này sau khi lan truyền trong thôn, thím hai Hàn không thể chịu nổi nữa, vốn cũng không muốn cho con trai cưới thanh niên trí thức, điều kiện nhà mình ra sao bà rõ ràng, làm sao có thể cưới được thanh niên trí thức chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận