Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 193: Cầu Xin

Chương 193: Cầu XinChương 193: Cầu Xin
Đi chỗ của thanh niên trí thức?
Bây giờ cô ta đi đến chỗ của thanh niên trí thức, như vậy chẳng phải sẽ bị nước miếng dìm cho chết sao, tệ hơn còn sẽ bị kéo ra ngoài đánh vỡ giày, mà nhà họ Hàn là họ lớn trong thôn, cô ta không ở nhà họ Hàn, không dựa vào Hàn Quốc Cương. Cô ta còn muốn chỉ lo bản thân?
"Thím, cháu thật sự sẽ không đi đâu, cuộc sống sau này cháu sẽ chỉ ở đây, thím đừng ép cháy đi nữa được không, cháu bây giờ trừ Quốc Cương ra, cái gì cũng không có nữa." Diệp Thiến khóc lóc nói.
"Cô nhất định để tôi phải nói lời khó nghe đúng không?" Thím hai Hàn không thích nhất là loại người như vậy chưa nói được hai câu đã khóc sướt mướt, làm như cô ta là người tủi thân nhất trên đời, nếu cảm thấy tủi thân, tại sao lại còn làm những chuyện như vậy?
"Thím, người rốt cuộc ghét bỏ cháu ở điểm gì?" Diệp Thiến ở trong phòng khóc lóc nói.
"Thế mà cô vẫn còn mặt mũi hỏi tôi câu này hả?" thím hai Hàn giận giữ trực tiếp nói: "bản thân cô làm chuyện gì chẳng lẽ cô còn không biết, muốn tôi nói cho cô biết sao!"
Thím ghét bỏ cháu không sạch sẽ sao, nhưng mà cháu cũng nghe nói, năm đó khi thím gả cho chú cũng từng gả cho người khác trước rồi!" Diệp Thien nói.
Thím hai Hàn suýt chút nữa chửi ầm lên: " Cô im mồm, bản thân cô không biết xấu hổ còn muốn con gái khắp thiên hạ đều giống phải không, năm đó tôi từng gả chồng, nhưng người đàn ông kia hi sinh trên chiến trường, tôi thủ tiết đủ năm cho anh ta mới đi tái giá, danh tiếng của tôi trong sạch, tôi an phận thủ thường, cô còn dám nghe những người đàn bà rảnh rỗi đó để lấy chuyện này nói với tôi!"
Năm đó khi bà ta kết hôn là thời điểm loạn lạc, bà ta cưới người chồng đầu tiên chưa được bao lâu đã tham gia quân đội, cuối cùng không thể trở vê.
Mà bà ta vẫn thủ tiết cho chông đủ năm, nhưng lúc ấy bà ta mới bao nhiêu tuổi, một đứa con cũng chưa có, ngay cả mẹ chồng trước của bà cũng không nói gì, chỉ bảo bà chọn người cho thật kỹ, đừng để bản thân phải tủi thân.
Mà tình huống của Diệp Thanh niên trí thức này làm sao có thể so với bà, nếu người chồng đầu tiên của bà còn sống, bà ta tất nhiên sinh sống yên ổn, sau đó lại lag nguyên nhân không thể kháng cự.
Nhưng nữ Thanh niên trí thức này, thanh danh tốt không cần, tự mình gây ra thành như vậy!
"Cháu biết, cháu cũng không có ý khác, thím coi như người đàn ông của cháu cũng chết không được sao? Chờ cháu khoẻ lại, cháu cũng có thể sinh con dưỡng cái cho Quốc Cương, cháu còn biết chữ, về sau có thể dạy dỗ con cái, thím đừng đuổi cháu đi, cho phép cháu ở lại đi." Diệp Thiến vừa khóc vừa cầu xin.
"Cô dọn ra khỏi nhà tôi đi, nhà tôi không giữ được một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, cô đi ra ngoài cho tôi!" thím hai Hàn giận dữ nói thẳng, mới đầu là khách khí, nhưng mà không nghĩ nữ Thanh niên trí thức này lại không biết xấu hổ đến mức này.
Phẩm hạnh của bản thân không tốt còn chưa kết hôn đã để người đàn ông khác chạm vào, còn nói coi như người đàn ông của cô ta đã chết rồi, phải không biết xấu hổ tới mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy được?
Nếu như quỳ xuống cầu xin bà ta, thành tâm thành ý hối cải, thím hai Hàn trái lại cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng mà câu chuyện như thế kia, còn nói được gì nữa!
"Cô có đi hay không? Nếu cô không đi, tôi đi vào thành tố cáo cô với Vương Thanh niên trí thức xem hai người các ngươi có thể bị cạo đầu dạo phố bị ném trứng thối!" thím hai Hàn nói thẳng.
"Mẹ nói cái gì vậy!" Vừa nói dứt câu, Hàn Quốc Cương vào đến nhà, sắc mặt cũng thay đổi.
"Thằng con khốn nạn, bà đây nuôi mày nhiều năm như vậy, bây giờ mày vì một đứa con gái như thế muốn chọc tức chết mẹ hả?" thím hai Hàn đem nòng pháo chuyển về phía đứa con trai không nên thân này của mình, nổi giận quát.
Nếu sớm biết con trai thích nữ Thanh niên trí thức này, bà cũng sớm khuyên con trai thực te một chút, nhưng hắn lại không, tuổi không nhỏ nữa, lề me đến bây giờ còn chưa chịu cưới vợ.
Lại nói tiếp, thật ra năm nay đã muốn cưới, bà ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, cuối năm cưới vợ cho con trai út sau đó chia nhà ở riêng hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận