Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 196: Đáng Tin Không?

Chương 196: Đáng Tin Không?Chương 196: Đáng Tin Không?
"Gần đây, sao anh lại mang nhiều tiền vê nhà vậy? Trần Nhu hỏi.
"Đồng nghiệp của Quốc lệ mang thai sinh con, con bé lại đi thay ca, đồng nghiệp của con bé lại nhờ anh mua vài thứ." Hàn Quốc Bân nói.
"Đáng tin không?" Trần Nhu nói.
"có." Hàn Quốc Bân gật đầu, anh cũng yên tâm về em gái anh, đồng nghiệp bình thường con bé sẽ không giúp, trừ phi là người mà con bé quen thuộc, tin được.
Hàn Quốc Bân cũng không nhận nhiều lắm, xem nhờ mang đồ gì, mỗi đơn nhận được hai khối tiền lời, em gái anh có thể được chia đến 5 mao tiền, như đồng nghiệp Lý Đại Nguyên của anh nói, so với tự mình đi tỉnh thành bên kia mua, nhờ người mang về căn bản là rất có lời.
"Những việc này không em bận tâm, vợ ơi, lại một lần nữa nhé." Hàn Quốc Bân nghỉ ngơi tốt, còn nói thêm.
Trần Nhu đánh anh một cái, nhưng cũng không chịu nổi ôn nhu của người đàn ông này.
Ngày hôm sau nghỉ không cần đi làm, nếu vợ anh không muốn vào thành, vậy thì Hàn Quốc Bân cũng bắt đầu làm việc kiếm công điểm.
Trần Nhu đưa cho anh ấm nước quân dụng, xong liền mặc kệ anh. Sau khi những ngày nóng bức bắt đầu, thời tiết thật là không có câu gì để nói, quả thực giống với đốt lửa như nhau
Hàn Quốc Bân mỗi khi trở về đều mồ hôi ướt đẫm, người đàn ông này còn cùng Mã Đại Phát đi tắm sông, bơi lội hơn nửa tiếng đồng hồ, cảm thấy thoải mái mới trở về.
Buổi trưa nghỉ ngơi xong, sẽ lại đi làm lấy công.
Trần Nhu phát hiện người đàn ông này có chút không thích công điểm trong thôn như trước nữa.
Anh không biểu hiện ra ngoài, lúc thu hoạch cây trồng vụ hè anh cũng đặc biệt cố gắng trở về giúp đỡ gặt, nhưng Trần Nhu vẫn cảm giác được.
Phải biết rằng, trước kia ở trong thôn, lúc chưa có công việc này, một công điểm anh cũng sẽ cố gắng kiếm.
Nhưng mà hôn này anh thậm chí còn nói, muốn mang ba mẹ con cô vào thành xem phim điện ảnh.
Đương nhiên là anh ta thương vợ thương con, nhưng mà lời nói cũng toát ra vẻ tự tin của người đàn ông, anh đi ra ngoài nhìn nhiều tâm nhìn cũng rộng ra, khí chất con người cũng sẽ biến hoá.
Trần Nhu tỏ vẻ mình thích người đàn ông này chính là do loại tự tin này.
Chiều tối hôm nay sau khi tan tâm trở về, Tống Hiểu Ngọc xách theo hai quả trứng gà đến đây.
"Chị dâu, đây là em lấy ở chỗ mẹ, cho Hàn Hàng với Chu Chu ăn." Tống Hiểu Ngọc cười nói.
Trần Nhu nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Em dâu ba em có việc gì nói thẳng ra là được."
Trứng gà thì thôi đi, Quốc Bân nhà cô trước đó không lâu mới vừa mang theo một rổ về, không lo thiếu trứng gà ăn, không để người ta khiến mình thành tay ngắn được.
"Chị dâu, em chỉ muốn hỏi một chút, tỉnh thành bên kia, Thượng Hải còn có đồ vật kia không?" Tống Hiểu Ngọc trực tiếp hỏi.
"Có lẽ là còn, nhưng mà không phải cho đồng nghiệp của em mua sao?" Trần Nhu nhìn cô ta nói.
"Lần này không phải đồng nghiệp em muốn, là nhà bên nhà đẻ của chị dâu có em gái muốn gả chồng, nên muốn mua luôn giống vậy." Tống Hiểu Ngọc nói.
Lúc ăn tết cô về nhà mẹ đẻ, liền khoác lác với nhà mẹ đẻ về việc này, năm nay chị dâu bên nhà mẹ đẻ có chị em muốn gả chồng, đại khái nghe chị dâu cô ta cũng khoác loác qua người ta lúc kết hôn mặc quần áo này kia gả đi, liền muốn...
Trần Nhu bất đắc dĩ nhìn mắt, nói: "Em dâu ba, lần trước chị cũng nói với em rồi, anh hai em không mang hàng hoá cá nhân, lần trước em cũng nói đó là lần cuối cùng rồi."
"Em biết, em biết, nhưng mà chị cũng nghe em nói rồi, em gái bên nhà mẹ đẻ, cùng em không khác biệt lắm, đều là người thân nhà mình, người thân phải ga chồng, muốn nhờ anh hai mua một đôi giày đẹp cũng không quá khó đi?" Tống Hiểu Ngọc lưỡi mọc hoa sen nói.
"Đúng là người thân trong nhà, nhưng mang hàng hoá tóm lại cũng không tốt, hơn nữa cũng rất đắt, đồng tiền lên đến hai con số." Trần Nhu nói.
"Em gái của chị dâu bên nhà mẹ đẻ ở cơ quan đi làm, mỗi tháng tiền lương cũng hơn hai mươi đồng tiền, làm sao phải cần tiếc tiền cho cô ta." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Giỏi như vậy hả?" Trần Nhu nói: "Vậy cô ta muốn vỏ chăn không?"
"Vỏ chăn gì?" Tống Hiểu Ngọc ngốc lăng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận