Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 197: Thợ May

Chương 197: Thợ MayChương 197: Thợ May
"Còn không phải anh hai của em không biết cách sống hả." Trần Nhu tức giận: " Trong ngăn tủ của chị có vỏ chăn, anh ấy nói là thợ may già bên tỉnh kia thêu nhìn đẹp, nên mua về luôn, đang tính chờ anh ấy trả hết nợ mua đồng hồ cho đồng nghiệp rồi tích cóp tiền xây nhà mới, em nhìn thử xem có muốn không, nếu muốn em có thể cầm đi."
"Nhìn như thế nào ạ?" Tống Hiểu Ngọc cảm thấy hứng thú nói.
Trần Nhu đi vào nhà lấy ra, thêu hoa khai tịnh đế, rất đẹp, đường kim thủ công kia cũng không chê vào đâu được.
Tống Hiểu Ngọc xem không rời mắt, cầm trong tay vuốt ve, nói: "Cái này đúng là rất đẹp nha."
"Do người có kinh nghiệm lâu năm thêu, tay nghề không chê được." Trần Nhu nói.
"Cái này sợ là không rẻ đâu?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Quốc Bân nói anh ấy tiêu mười bảy đồng tiền mua, sau khi về nhành chị với anh ấy cãi nhau, muốn anh ấy trả lại, anh ấy còn nói bà thợ may kia không cho trả lạo, chị ở nông thôn làm sao dùng đến cái này." Trần Nhu nói.
"Mười bảy đồng tiền đúng là không rẻ." Tống Hiểu Ngọc tặc lưỡi nói.
" Là đắt, cùng lắm không cần thì chị giữ lại để dùng, tuy là đắt thì cũng đắt thật, nhưng đúng là rất đẹp, cũng phù hợp với đôi bạn trẻ mới kết hôn, ý nghĩa cũng tốt, hoa khai tịnh đế." Trần Nhu nói, vỏ chăn này
"Còn thêu cả hình long phượng?" Trần Nhu kinh ngạc hỏi.
"Bà thợ may kia tay nghề rất tốt, chị nghe nói từng thêu qua rồi." Trần Nhu nói: "cái này có muốn không? Nếu không cần để chị thu về, còn chuyện giày da, chờ anh hai em chút nữa đi làm về chị nói với anh ấy."
"Vậy ngày mai em lại qua hỏi, chị dâu cứ thu tiền trước đi." Tống Hiểu Ngọc nói xong bèn đưa mười hai đồng tiền cho cô.
Trần Nhu nhận tiền, trứng gà cũng không lấy, bảo cô ta cầm về đi.
Tống Hiểu Ngọc cũng không từ chối nhiều, cầm trứng gà mang về nhà.
Hàn Quốc Bân đi làm về thì đi gánh nước luôn, đổ đầy nước vào lu nước trong nhà, lại đi ra ngoài gánh nước về tắm rửa.
Thùng gỗ của nhà đặt ở phía sau nhà tranh, Trần Nhu bảo hai đứa con trai ngồi ở chiếu tự gặm dưa chuột chơi, cô thì đi tới cọ lưng cho Quốc Bân nhà cô.
Nhân tiện nói đến việc này.
Hàn Quốc Bân cười nói: "Vợ ơi, anh nhớ rõ cái vỏ chăn kia cũng chỉ mấy đồng tiền phải không?" "Cũng chỉ?" Trần Nhu véo một cái trên eo anh: "một cân trứng gà mới có mấy mao tiền, mà cái vỏ chăn kia trị giá bằng hai mươi cân trứng gà!"
Ngoại trừ giá bị cô nói cao lên, những mặt khác cũng không thể nói là giả được, dù sao cũng là sản phẩm của thợ may có kinh nghiệm lâu năm.
Hơn nữa tay nghề kia Trần Nhu cũng không thấy có gì để chê cả.
Mười bảy đồng tiền Trần Nhu cũng biết là nhiều, nhưng người ta chẳng lẽ không phải là nữ cán bộ cơ quan đơn vị sao, một tháng tiền lương đã hơn hai mươi đồng tiền, kết hôn cả đời chỉ có một lần, không tiêu pha thì để lúc nào tiêu nữa.
Hàn Quốc Bân cười cười, nói: "vậy về sau chúng ta xây nhà mới, vậy cũng làm một cái mới mới được."
"Đến lúc đó lại đi tìm người phụ nữ kia, người vẫn còn chẳng lẽ lại sợ đồ không có sao." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân không ý kiến, nói: "vợ ơi, chỗ này em cũng lấy xà bông cọ cho anh đi."
"Tự cọ đi". Trân Nhu bất lực trước miệng lưỡi người đàn ông càng ngày càng không biết xấu hổ này, nói xong việc chính liền mặc kệ anh, mình thì đi xem hai đứa con trai.
Ngày nghỉ phép trôi quá rất nhanh, ngày hôm sau Hàn Quốc Bân lại đi làm.
Bên kia Tống Hiểu Ngọc qua đây mang vỏ chăn sang nhà me đẻ cho mọi người xem, chị dâu cô ta cũng cảm thấy quá đắt, nguyên liệu tốt cũng không sai, thành phẩm thêu cũng đẹp, nhưng mà mười bảy đồng tiền đúng là cực kỳ đắt.
"Cái người chị dâu hai kia của em có lẽ kiếm lời không ít đấy?" Chị dâu cô ta nghỉ ngờ nói.
"Chị làm sao lại nói như vậy được chứ? Đồng nghiệp của em mua giày một phân tiền lời cũng không kiếm, người ta mua mười lăm, anh hai em mua mười hai, rõ ràng vẫn để ở kia kìa, không riêng chuyện này, lại nói lúc ấy nhà mình đổi nồi công nghiệp mua sắm cũng tiêu hết trên dưới 26 đồng đúng không? Mà đấy vẫn còn được xem là rẻ, mẹ vẫn còn nói nhà họ Tôn bên cạnh phải tốn 27 đồng tiền mua nồi, cả thôn bên nhà chồng em nhờ anh hai mùa nồi, chỉ mất 25 đồng!" Tống Hiểu Ngọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận