Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 201: Giấy Giới Thiệu

Chương 201: Giấy Giới ThiệuChương 201: Giấy Giới Thiệu
Hôm nay đi qua đó cũng vậy, cô ta nói hết lời đến khô cổ bỏng họng cũng không được mời một chén nước, hơn nữa cũng không thèm tiếp lời cô tal
Hàn Quốc Cương là ai mà biết cô ta suy nghĩ nhiều như vậy, nói: "Chị dâu họ cùng chị dâu cả của anh thân thiết, cũng thân thiết với cả mẹ anh nữa, em nếu không có việc gì thì đừng đi qua."
Anh ta có thể hiểu được ý của vợ mình, chẳng qua hiện giờ sự đã như vậy rồi, cứ cố gắng lo liệu cho cuộc sống ngày sau của mình thôi.
Chờ con cái được sinh ra thì cha mẹ sẽ xuôi, sẽ chịu nhận thôi.
Diệp Thiến nói: "Làm sao có thể cứ để thế được, tôi còn muốn nhờ anh Quốc Bân giúp đỡ đến chỗ đội trưởng, xin cho tôi một tờ giấy giới thiệu về huyện đây."
"Cái gì cơ?" Hàn Quốc Cương không khỏi ngạc nhiên.
"Hiện giờ tôi đã gả cho anh, ngay cả con cũng đã có với nhau, nhưng phía gia đình tôi vẫn còn chưa biết, dù sao thì tôi cũng phải trở về nói với cha mẹ một tiếng chứ?" Diệp Thiến nhấp miệng nói: "Lúc Tô Miên Miên gả chồng, người đàn ông của cô ta còn dãn cô ta về nhà trước khi kết hôn để xin phép, được cha mẹ cô ta đồng ý mới cưới đó!"
Hàn Quốc Cương nói: "Chờ sau này rồi nói sau, hơn nữa em đi tìm Quốc Ban làm gì, tin lại không phải do Quốc Bân truyền ra."
Diệp Thiến nói: "Vậy anh có thể đi đến chỗ Đại đội trưởng xin được giấy giới thiệu cho tôi không?"
"Về sau lại nói." Hàn Quốc Cương vẫn chỉ nói những lời này.
Diệp Thiến không nói tiếp, kêu anh ta đi nấu cơm, ăn bữa cơm mà không biết nó có mùi vị gì, ăn xong thì đi ngủ.
Hàn Quốc Cương cả ngày làm việc nhà nông, về nhà còn phải nấu cơm, vốn rất mệt nên sau khi nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Nhìn người đàn ông nông thôn đang nằm bên người không hiểu phong tình, ngay cả lời an ủi cũng không nói được một câu, Diệp Thiến chỉ cảm thấy trong lòng đầy bi thương.
Đời này của cô ta chẳng lẽ cũng chỉ có thể trôi qua cùng một người đàn ông như vậy thôi sao?
Đời này của cô ta chẳng lẽ luôn thua kém Tô Miên Miên hay sao?
Mà Tô Miên Miên lúc này đã đang ở trong doanh địa, cũng không biết người quen ngày xưa nhớ thương mình như vậy, cô ấy ở đây cũng đang rất phiền não.
"Trời nóng như vậy, anh ngủ dưới đất đi, đừng có dán sát vào em." Tô Miên Miên đỡ cái bụng to, tức giận nói. Trời nóng, thân nhiệt người bên cạnh lại cao, đặc biệt là hiện giờ bụng cô còn lớn như thế, đã sắp được bảy tháng rồi, là đứa bé đến vào lúc hai người trăng mật.
Cố Thừa Diệu rất bất đắc dĩ, người vợ mềm mại yêu kiều từ sau khi vào hạ thì không còn dễ chiều như trước nữa, đang bình thường cũng có thể đột nhiên tức giận với anh, nhưng anh còn có thể như thế nào chứ, chỉ yên lặng chịu trận thôi.
Giận dỗi vài câu với anh, tâm tình Tô Miên Miên lúc này mới thoải mái hơn, sau đó nói: "Bụng em giờ to quá rồi, có phải cả người cũng xấu theo không?"
"Làm gì có xấu, anh chỉ thấy càng ngày em càng thành thục quyến rũ, mê hoặc anh không thể không yêu." Cố Thừa Diệu kiên nhẫn dỗ dành cô vợ nhỏ hơn mình vài tuổi này.
"Vậy sao hôm nay anh về nhà lại không hôn em như mọi ngày? Trước kia mỗi lần về nhà anh đều sẽ hôn em!” Tô Miên Miên nói.
"Vậy anh bù cho em." Cố Thừa Diệu nói.
Tô Miên Miên che miệng mình lại nói: "Anh cho rằng muốn hôn là được hôn đấy à?"
Cố Thừa Diệu bắt lấy tay cô, sau đó liền hôn cho tới khi cả người cô không còn sức mới thôi. Tô Miên Miên an phận ngay, hữu khí vô lực đấm nhẹ anh một cái, nói: "Anh đừng cho là em không nghe nói, hôm nay anh cùng với người tên Lý Tử bên công đoàn kia nói chuyện vui vẻ với nhau!"
Cố Thừa Diệu còn bảo làm sao hôm nay cơn tức của cô lại lớn như vậy, hoá ra là căn nguyên ở đây, mới nói: "Anh với cô ấy không có liên quan gì đến nhau cả."
"Nhưng em nghe nói trước đây cô ta thích anh, hơn nữa còn thích nhiều năm!" Tô Miên Miên nói.
"Anh và cô ấy chỉ có tình chiến hữu thôi." Cố Thừa Diệu thanh minh: "Anh chỉ thích mình em thôi."
Tô Miên Miên trong lòng hưởng thụ, ngoài miệng thì vẫn nói: "Vậy về sau anh phải chú ý, nhớ phải duy trì khoảng cách với cô ta."
"Anh sẽ đứng cách cô ấy hai mét để nói chuyện." Cố Thừa Diệu nói.
"Coi như anh thức thời." Tô Miên Miên trong mắt hiện lên ý cười, cô đã có thể tưởng tượng ra biểu tình của Lý Tử nếu anh làm như thế rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận