Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 205: Cố Gắng Khuyên Nhủ

Chương 205: Cố Gắng Khuyên NhủChương 205: Cố Gắng Khuyên Nhủ
Hơn nữa cô chính mình năm nay cũng cắn răng liều mạng.
Cho nên năm nay Hàn đại tẩu không sai lệch lắm được nhận 40 đồng tiền, tâm tình kia quả thực đã sắp bay lên tận trời rồi.
Hơn nữa sau những ngày mưa thu chị còn tiếp tục vào núi hái nấm.
Hôm nay mang số nấm hái được sang đây, Trần Nhu vừa gửi tiền vừa cười nói: "CHị dâu sang năm có phải nên xây nhà ngói rồi hay không."
"Nhà ngói làm gì dễ xây như vậy chứ, ta đâu có mệnh được ở nhà tốt như vậy chứ?" Hàn đại tẩu cười vô cùng vui vẻ nói.
Lời nói là nói như vậy, chính là Hàn đại tẩu thật đã ở chuẩn bị a, nếu có thể khởi cái nhà ngói, kia chính là lần có mặt mũi sự sao, ở cũng rộng mởi
Chị em dâu hai người nói chuyện, Tống Hiểu Ngọc chân xỏ giày da, ngồi xe đạp sang đây.
Qua một mùa thu hoạch, kể cả Trần Nhu người vốn có làn da tốt, tất cả mọi người đều có chút thô ráp hơn, Hàn đại tẩu thì càng không cần phải nói, chị so với Trần Nhu còn xue xòa hơn nhiều.
Trần Nhu thì mỗi ngày đều chăm chỉ dùng nước vo gạo để rửa mặt dưỡng trắng.
Nhưng cho dù như vậy cũng vẫn không tránh được da bị tổn thương, mặt ửng đỏ do là việc dưới nắng.
Tống Hiểu Ngọc thì rất thoải mái, thanh thanh sảng sảng, mỗi ngày đều mang con trai đến gửi ở nhà mẹ đẻ để mẹ cô ta trông giúp, cha mẹ chồng cô ta đều phải xuống đất thu hoạch vụ thu, cô ta thì không cần.
Cho nên Hàn đại tẩu nhìn thấy cô ta đến thì cười không nổi nữa, nói: "Vợ chú ba à, năm nay lương thực chia xuống còn chưa qua một đêm, tôi đã mang 30 cân qua biếu cha mẹ, thím cũng ăn nhiều một chút ha!"
Tống Hiểu Ngọc nói: "Em không ăn của chị dâu, mỗi tháng em đều gửi mẹ ba đồng tiền sinh hoạt phí, còn có lương thực của Quốc Lâm, chúng em cũng đang chăm sóc cha mẹ nữa!"
"Lời này của thím không thể nói nữa, hai đứa Thiết Đản Lư Đản nhà tôi qua nhà cha mẹ xin nước uống, lần nào cũng gặp được ông bà nội chúng nó cho em trai canh ăn trứng, òn cho rằng cái gì tôi cũng không biết hả?" Hàn đại tẩu nói.
Trần Nhu mắt thấy hai người họ chuẩn bị gây sự vội nói: "Chị dâu, chị đi về trước đi, rảnh rỗi em lại qua tìm chị."
Hàn đại tẩu cũng không muốn nhìn Tống Hiểu Ngọc thêm nữa, liên đi về trước.
"Một thân tật xấu, ai thèm quan tâm đến chị ta!" Tống Hiểu Ngọc cũng không thích nhìn thấy chị ta, đến nay cô ta vẫn không quên được ba đồng tiền sinh hoat phí chính là bị chị ta đâm chọc đến mức không thể không bỏ ra.
"Em dâu, hôm nay thím sang đây có việc gì sao?" Trần Nhu quay qua hỏi.
"CHi dâu, chị phải giúp em một chút, sau mùa thu hoạch vụ thu này mọi người kết hôn đặc biệt nhiều, trăm tước linh trên huyện đều đã bị cướp sạch, ngay mỡ nghêu cũng không tìm nổi một hộp, em có hai người đồng nghiệp muốn tìm mua." Tống Hiểu Ngọc nói.
Trân Nhu bình tĩnh từ chối: "Không mua, anh hai thím lại không phải người bán hàng rong, bảo họ rảnh rồi thì lên tỉnh mua đi."
"Có một người đồng nghiệp của em, cô ấy nhìn thấy em gái của chị dâu em có một chiếc vỏ chăn đẹp thì rất thích. Cô ấy lại vừa mới kết hôn không bao lâu, nên gửi lời nói cũng muốn mua một chiếc vỏ chăn như vậy, không biết anh hai có thể mua về giúp hay không?" Tống Hiểu Ngọc nhanh chóng nói.
Trần Nhu nhíu nhíu mi nói: "Vỏ chăn đắt như thế còn có người muốn mua? Nữ đồng chí dó cũng quá không chăm lo cho gia đình đi?”
"Này có là gì đâu, một tháng tiền lương của người ta nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không bỏ được mấy đồng mua một bộ vỏ chăn mình thích à." Tống Hiểu Ngọc không cho là đúng. Trần Nhu lòng nghĩ chín đồng tiền vỏ chăn đó, trên mặt khó xử nói: "Tôi sợ anh hai thím lười đi hỏi."
"Trăm tước linh thì thôi, nhưng vỏ chăn này thì cố gắng nhờ anh hai mua về. Mình đi làm ở trên cơ quan, về sau nếu có chuyện gì cũng coi như có thêm người quen." Tống Hiểu Ngọc vội nói.
"Để tôi hỏi anh ấy đã, cố gắng tranh thủ một cái nhân tình." Trần Nhu nhìn cô ta, nói.
Tống Hiểu Ngọc cười nói: "Vậy chị dâu cố gắng khuyên anh hai nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận