Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 206: Thần Trí Không Yên

Chương 206: Thần Trí Không YênChương 206: Thần Trí Không Yên
Cô muốn giúp Tống Hiểu Ngọc cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Trần Nhu đơn thuần muốn kiếm thêm chút tiền, còn có giúp được người em dây Tống Hiểu Ngọc này được hay không cũng không có quan hệ gì với cô.
Chẳng qua cô vừa mới đáp ứng Tống Hiểu Ngọc xong, Trần Nhu lại cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.
Loại không thoải mái này là biểu hiện của việc thần trí không yên.
Mãi đến khi tắm rửa cho con xong xuôi, cho chúng lên giường rồi thế nhưng cảm giá đó của Trần Nhu vẫn chưa biến mất.
Đây là trực giác của cô. Khi còn ở mạt thế, mỗi lần đi ra ngoài tìm thực vật cô cũng có trực giác giống như vậy.
Nếu như trước mỗi lần xuất phát mà xuất hiện cảm giác này, thì ngày hôm đó cô sẽ không ra ngoài nữa. Nhưng có thứ rõ ràng là khiến cô có cảm giác thần trí không yên, nhưng lại thật sự không thể nào ở lại khu an toàn không đi kiếm ăn, chỉ đành đi ra ngoài. Kết quả lần đó liền thiếu chút nữa cô đã bỏ mạng ở ngoài.
Từ đó về sau, cho dù là khát hay đói, chỉ cần cảm giác không ổn đó xuất hiện, dù là thoáng qua thì cô cũng nhất định không bước chân ra cửa.
Đối với trực giác của mình Trần Nhu không bao giờ nghỉ ngờ.
Trần Nhu dỗ hai con ngủ trước, còn mình thì chịu đựng cơn buồn ngủ, chờ Hàn Quốc Bân về nhà.
Hàn Quốc Bân hôm nay vẫn về nhà đúng giờ như mọi ngày.
Chờ anh thu thập xong lên giường, Trần Nhu liền nói chuyện Tống Hiểu Ngọc nhờ giúp đỡ mua một bộ vỏ chăn với anh.
"Không có vấn đề gì, ngày mai anh đến hỏi một thím người quen mua lấy một bộ." Hàn Quốc Bân liền nói.
Trần Nhu nghe xong chưa nói gì, nhưng bất an trong lòng không những không bớt mà còn trầm trọng thêm.
Đang thiu thiu vào giấc, Trần Nhu bỗng chợt bừng tỉnh!
Cô trực tiếp đi xuống giường thắp đèn, Hàn Quốc Bân đã ngủ rồi, mơ mơ màng màng hỏi: "Vợ à, em làm gì đó?"
"Anh ngồi dậy, đừng ngủ, em muốn nói với anh cái này." Trần Nhu nói với anh.
Mãi cho đến vừa rồi cô phản ứng được tại sao hôm nay sao khi đồng ý với Tống Hiểu Ngọc thì lại cứ cảm thấy trong lòng không yên, cứ cảm thấy mình đã quên mất gì đó. Đến lúc này cô mới ngộ ra bản thân đã quên mất chuyện gì.
Cô quên cảnh giác!
Hàn Quốc Bân vẫn là lần đầu tiên thấy sắc mặt Trần Nhu nghiêm trọng như vậy.
"Bình tĩnh, xảy ra chuyện gì sao?" Anh cũng vội ngồi dậy, hỏi cô.
"Quốc Bân, chúng ta sau này không được mua đồ giúp người khác nữa. Ngày mai em sẽ sang nói với thím ba là anh không mua được." Trần Nhu thấy mặt mày anh mang theo nét mệt mỏi, ngữ khí cũng bình tĩnh hơn, nhẹ giọng nói.
Hàn Quốc Bân còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe thấy hóa ra là cái này thì cười nói: "Không có việc gì, ngày mai anh đi lên tỉnh một chuyến là mua được rồi."
Trân Nhu nghe được lời này của anh lại không hề vui vẻ, ngược lại tim đập còn nhanh hơn.
Quá thuận lợi!
Cả cô và Quốc Bân nhà cô đều giống nhau, trải qua một khoảng thời gian thuận lợi đã đắc ý quên mình!
"Quốc Bân, anh có tiền lương, ở trong thôn chúng ta cũng được chia lương, cuộc sống như vậy đã đầy đủ rồi, cho dù em sinh thêm mấy đứa bé nữa thì cũng có thể nuôi dưỡng tốt. Về sau cho dù là người trong thôn muốn đổi phiếu, chúng ta cũng không giúp được không? Thi thoảng mang mấy tờ về là được, bên chúng ta tất cả đều từ chối, còn bên phía cô ba, nếu chúng ta không dùng được thì sẽ cho cô ấy. Còn đồng nghiệp của cô ấy nếu muốn mua giúp thứ gì cũng không được đồng ý!" Trần Nhu dựa vào lồng ngực anh, mắt chăm chú nhìn anh nói.
Hàn Quốc Bân ngơ ngác ôm cô, cũng nhìn cô chăm chú, anh tựa hồ như có chút hiểu rõ vợ mình đang lo lắng điều gì, nói: "Vợ à, em không cần lo lắng..."
"Quốc Bân, anh nghĩ lại mà xem, cẩn thận nghĩ lại suốt quá trình làm chuyện này của chúng ta đi." Trần Nhu đánh gãy lời anh, nghiêm túc nói.
Hàn Quốc Bân nhíu nhíu mi, nhưng rất nhanh sắc mặt anh cũng hơi khựng lại.
Dưới ánh đèn mờ mịt, hai vợ chồng ngồi đối diện, Hàn Quốc Bân liên ôm chặt vợ mình vào trong lồng ngực, thấp giọng nói: "Anh hiểu được, vợ à, em đừng sợ."
"Vậy không mua giúp nữa?" Trần Nhu yếu giọng nói.
"Không mua nữa." Hàn Quốc Bân ừ một tiếng, ôm cô nói.
Trần Nhu có được những lời này của anh, không yên trong lòng mới biến mất. Thời gian cũng không còn sớm, hai người liền nhanh chóng đi ngủ, Trần Nhu vừa nằm xuống thì đã ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận