Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 207: May Mà Quay Đầu Kip Lúc

Chương 207: May Mà Quay Đầu Kip LúcChương 207: May Mà Quay Đầu Kip Lúc
Hàn Quốc Bân lại không ngủ nhanh như vậy được, anh bắt đầu nghĩ lại những lần làm việc này của mình, càng nghĩ lại càng thấy lạnh cả sống lưng.
Dùng câu mà người trước hay nói để miêu tả anh, thì đó chính là đắc ý, cũng là bành trướng.
Anh cũng không có nhiều lời nữa, chỉ ôm vợ mình vào lòng càng chặt hơn.
Còn tốt, may là có Trần Nhu nhắc nhở anh.
Trân Nhu đêm nay ngủ ngon, cô không hề có ý trách chồng mình đắc ý vênh váo. Anh đã rất trầm ổn rồi, ngay cả cô, một người từ mạt thế đi tới, đã có nhiều kinh nghiệm hơn nhưng cũng bởi vì những ngày tháng an nhàn mà có phần quên nhẹ tất cả, càng đừng nói đến anh mới chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Có thể bình tĩnh lại suy nghĩ thấu đáo hành động của mình, đó chính là tiến bộ, đáng được khen ngợi.
Vừa sang ngày hôm sau, Trần Nhu đã nhanh chóng sang tìm Tống Hiểu Ngọc.
Làm lơ biểu cảm của bà Hàn mà gọi Tống Hiểu Ngọc ra, đi đến chỗ vắng người nói chuyện.
"Thím ba à, thật ngại quá, thím đi làm thì nói xin lỗi với đồng nghiệp một câu, anh hai thím không thể mua được bộ vỏ chăn kia đâu." Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc ngớ người, vội nói: "Ngày hôm qua chị dâu đã đồng ý với em rồi mà."
"Tôi chỉ đồng ý với thím là sẽ nói cho Quốc Bân thôi, nhưng mà anh ấy lại nói bộ chăn gối đó vốn là mua cho nhà mình, lúc tôi lấy đi đổi anh ấy cũng không biết. Thế nhưng đổi cũng đã đổi rồi, anh ấy không giúp những người khác mua nữa." Trần Nhu nói.
"Đây đều là đồng nghiệp thân thiết mà." Tống Hiểu Ngọc vội nói.
"Cũng là vì nể mặt mũi của thím, nếu không thì đôi giày da Thượng Hải lần trước anh ấy cũng không mua giúp. Thế nhé, thím đi về đi." Trần Nhu nói xong thì mặc kệ cô ta.
Tống Hiểu Ngọc không có cách nào, đến lúc đi làm thì em gái chị dâu cô ta cùng đồng nghiệp đều tìm đến.
Tống Hiểu Ngọc liền đi ra ngoài nói chuyện với bọn họ.
"Tôi đã sớm nói nói trước là không giúp được, anh hai chồng tôi không nhận mua đồ giúp người ta. Chuyện đôi giày da lần trước là tôi phải bỏ hết mặt mũi bằng bất cứ giá nào mà nhờ cậy, nhờ thế anh ấy mới đồng ý. Còn bộ chăn gối kia cũng là do anh hai tôi mua về để nhà dùng, ngặt nỗi chị dâu lại tiết kiệm, một người phụ nữ ở nông thôn làm sao lại nỡ dùng thứ đồ đẹp như vậy?" Tống Hiểu Ngọc nói.
Trong lòng Tống Hiểu Ngọc cũng cảm thấy có chút may mắn, còn may lúc trước không nói lời chắc chắn mà chỉ bảo sẽ hỏi thăm trước, nói người anh hai chồng này trước nay không mua đồ giúp người khác, nếu không mấy lời thanh minh bây giờ cũng không có cách nào mà nói.
"Không mua giúp sao? Nhưng bộ chăn gối kia của Trinh Trinh thật sự rất đẹp, chúng tôi lại đều là người kín miệng, không thể châm chước một lần được sao?" Cô đồng nghiệp của Trinh Trinh nói.
Người tên Trinh Trinh này chính là em gái chị dâu cô ta, nghe vậy liền tiếp lời: "Đúng vậy, châm chước giúp đỡ một lần không được sao? Đều là thân thích nhà mình, không xảy ra nhiều chuyện như vậy đâu."
"Có thể nói tôi đều đã nói rồi, nhưng mà giúp đỡ mua đồ có thể bị coi là đầu cơ trục lợi. Cô cũng biết công việc kia của anh hai chồng tôi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, thật sự là không chịu mua, tôi cũng không còn cách nào." Tống Hiểu Ngọc giải thích.
Bỏ lỡ cơ hội quen biết với đơn vị công tác như vậy, cô ta cũng cảm thấy đáng tiếc vô cùng.
"Vậy từ nay về sau anh hai chồng cô không giúp đỡ mua đồ nữa sao? Tôi vốn còn đang định nhờ mua giúp môt hộp trăm tước linh đây." Trinh Trinh nói: "Ở huyện không tìm ra được một hộp nào nữa." "Chị dâu hai tôi cũng có dùng, năm ngoái trong bữa cơm tất niên tôi có ngửi thấy, vô cùng thơm, hơn nữa chăm sóc da cũng rất tốt. Bồi một thời gian thì làn da bóng mượt, rất đẹp!" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Có thể mua giúp không?" Trinh Trinh nhanh chóng hỏi.
"Thứ gì cũng không mua giúp, nếu không thì hai người đồng nghiệp của tôi cũng muốn mua đấy." Tống Hiểu Ngọc thở dài nói.
Hàn huyên một lúc, Trinh Trinh và cô đồng nghiệp mới chạy lấy người.
Trinh Trinh xin lỗi đồng nghiệp, cô đồng nghiệp kia nói: "Cũng không có gì, chẳng qua người nhà quê đúng là nhát gan quá mức, có chuyện gì đâu chứ, chúng ta lại không phải loại người gặp chuyện bỏ gánh gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận