Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 208: Phui Sạch Quan Hệ

Chương 208: Phui Sạch Quan HệChương 208: Phui Sạch Quan Hệ
"Cũng không đến mức ấy, nhưng mà cũng không có gì đáng trách, hiện tại tình hình khẩn trương, người ta không kiếm được mấy đồng lại còn dễ dàng chọc phải chuyện không may, sợ là đúng." Trinh Trinh nói.
"Tôi vốn còn cảm thấy hẳn là người đó sẽ kiếm lời của cô, chẳng qua xem tình hình này thì đúng là không lấy lời của cô rồi." Đồng nghiệp kia nói.
"Vì sao?" Trinh Trinh ngạc nhiên nói.
"Bộ chăn gối đó giá cả đắt như vậy kia mà." Đồng nghiệp rỉ tai: "Nếu như người đó kiếm lời của cô, vậy thì thấy có mối tiếp theo nhất định sẽ kiếm tiếp, làm gì có ai tiền tới tay mà không lấy. Vậy mà lần này người đó lại không nhận mua giúp, chứng tỏ là không kiếm chác gì từ vụ mua bán hộ này rồi."
"Tôi thấy cô đúng là suy nghĩ nhiều quá. Anh hai chồng của Hiểu Ngọc là một thanh niên nông thôn trung thực, giúp rất nhiều người trong thôn mua nồi, một cái chỉ 25 đồng tiền, không quá đắt. Hơn nữa người trong thôn nhờ anh ấy từ trên tỉnh mua đồ về anh ấy cũng chưa bao giờ mua giúp, chỉ đôi khi hỗ trợ đổi phiếu giúp thôi, sau đó bảo bọn họ tự mình lên huyện xếp hàng mua đồ, cô nói như vậy thì kiếm được đồng nào chứ? Vỏ chăn gối kia đúng là đắt, nhưng tay nghề cũng không thể chê được, rất đáng gí." Trinh Trinh giải thích.
"Tôi cũng thích vô cùng, chỉ tiếc là không được mua giúp." Người đồng nghiệp kia tiếc nuối nói.
Hai người càng đi càng xa, nhanh chóng qua chỗ làm việc.
Hàn Quốc Bân đương nhiên không biết chuyện này.
Hôm nay lên huyện, việc anh làm đầu tiên chính là đi tìm em gái nói chuyện này.
Hàn Quốc Lệ nghe xong thì không nói hai lời gật đầu: "Được, vậy từ giờ ai hỏi em sẽ từ chối!" Không hỏi thừa một câu nào.
Hàn Quốc Bân chậm rãi thở hắt ra, gật đầu không nói, nhanh chóng đi đến đến bộ vận chuyển.
Hàn Quốc Lệ nhỏ giọng nói: "Anh hai mắng em đi"
"Tự nhiên mắng làm gì?" Hàn Quốc Bân ngớ người.
"Cứ mắng em không hiểu chuyện, lớn tiếng chút." Hàn Quốc Lệ nói.
Hàn Quốc Bân nhìn nhìn em gái mình một lát, rất nhanh đã hiểu ý tứ của cô, liền trầm mặt bực tức nói: "Gả trên huyện, tâm nhãn đúng là càng ngày càng nhiều ra, cũng càng ngày càng không hiểu chuyện!"
Nói xong, anh xoay người đi luôn.
Anh rời đi không bao lâu đâu, liền có đồng nghiệp ra ngoài tìm Hàn Quốc Lệ.
"Có chuyện gì à, tôi vừa thấy sắc mặt anh trai cô hình như không được tốt lắm?" Đồng nghiệp vội vàng hỏi.
Hàn Quốc Lệ lôi kéo cô kia bắt đầu tố khổ: "Cô nói cuộc sống của tôi thoải mái lắm sao? Từ nông thôn gả vào nhà, cũng không có việc tác trong người, chờ Ngọc Ngọc quay về thì tôi lại không có công việc nữa rồi, đến lúc đó mẹ chồng tôi nhất định lại không có sắc mặt tốt. Hiện giờ anh hai tôi vất vả mới có được một công việc tốt trên huyện, tôi liền nảy ra ý định giúp mọi người mua chút đồ vật cần dùng trên tỉnh, xem có thể biến nó trở thành công việc cố định hay không."
"Thế là cô bị anh hai mắng?" Đồng nghiệp hiểu rõ nói.
Hàn Quốc Lệ đáp: "Trước kia tôi đều nói rằng đồ vật là do tự mình mua, lúc này mới có thể giúp được những người cần gấp. Phải biết rằng tuy rất nhiều người cần nhưng anh hai tôi vẫn không nhận mua giúp ai, hiện giờ anh ấy từ chỗ mẹ chồng tôi biết được những đồ đó căn bản không phải là tôi mua dùng, thế nên nãy mới chạy đến hỏi tôi vì sao mua nhiều đồ như vậy, có phải là mua giúp người khác hay không? Thế là mắng cho tôi một trận! Không còn tí mặt mũi nào."
Nói xong câu cuối cùng, Hàn Quốc Lệ mặt mày hổ thẹn.
"Anh hai cô cũng thật là, lại không phải đầu cơ trục lợi, mua chút đồ thôi mà, có cần phải mắng cô đến thế không?" Người đồng nghiệp kia an ủi nói. "Anh ay là đàn ông nông thôn, được một công việc như vậy thì quan trọng không khác gì mạng sống, căn bản không chịu nhận mua đồ giúp người ta, sợ bị dính vào thanh danh không tốt. Tổ tiên nhà tôi mười đời làm nông, căn chính miêu hồng, cũng vì tôi năn nỈ nói do mình mua lúc này anh ấy mới chịu giúp đỡ. Đại khái là vì thấy tôi mua không ít mới thấy lạ mà đi hỏi mẹ chồng tôi, thế mới đến mắng vốn cho tôi một trận. Vậy là xong rồi, về sau không trông cậy được vào anh ấy mua giúp cho nữa rồi." Hàn Quốc Lệ chán nản.
Lại nói thêm cô rất muốn giữ lấy công việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận