Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 209: Đến Đây Là Chấm Dứt

Chương 209: Đến Đây Là Chấm DứtChương 209: Đến Đây Là Chấm Dứt
Mấy đồng nghiệp của cô ấy cũng biết trước kia cô ấy nhiệt tình mua giúp đồ như vậy là vì duy trì quan hệ, có một quan hệ tốt để giữ được công việc. Nhưng chuyện liên quan đến công việc, các cô ấy không thể làm chủ được.
Chính là tiếc nuối về sau không được giúp đỡ mua đồ nữa.
Còn việc anh hai Hàn Quốc Lệ coi công việc quan trọng hơn cả mạng thì các cô ấy cũng không lấy làm lạ.
Đừng nói anh hai cô ấy, người thành phố cũng đều như thế cả. Có công việc trong tay mới có thể nuôi sống cả nhà, chẳng ai muốn vì một chuyện giời ơi đất hỡi mà bị mất việc cả?
Than thở đến đây là chấm dứt.
Đồng nghiệp Hàn Quốc Lệ nhanh chóng quay lại làm việc, công việc này của cô ấy cũng là lâm thời mà thôi.
Hàn Quốc Lệ vì thế còn rơi vài giọt nước mắt. Mấy người đồng nghiệp thực ra rất thích cô, suy cho cùng thì người vừa khéo miệng lại biết làm việc, việc gì cũng tranh làm, còn vì lấy lòng các cô ấy mà giúp mua đồ từ tận trên tỉnh về.
Nhưng đây không phải là không có biện pháp sao.
Công việc trong huyện thật sự quá khan hiếm, ai ai cũng tranh giành.
Đã thế người ta thân làm con dâu, nhàn rỗi ngồi nhà nhất định sẽ bị mẹ chồng lời ra tiếng vào.
Hàn Quốc Bân không giúp mua đồ nữa, đồng nghiệp anh là Lý Đại Nguyên rất khó hiểu, Hàn Quốc Bân nói: "Vợ tôi nhát gan, sợ làm cô ấy lo lắng nên tôi quyết định cứ cẩn thận làm tốt công việc này là được, không giúp mua đồ nữa."
Lý Đại Nguyên nói: "Không mua giúp mấy người không quen là được mà." Giống như anh ta, chỉ chuyên môn mua giúp người quen.
Ví như mấy người cô dì anh em họ, còn những người khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hàn Quốc Bân lắc đầu, trực tiếp dừng hẳn.
Sau khi xong việc anh lại cẩn thận nghĩ lại một lần, hiện tại anh đúng thực là không cần đi mạo hiểm nữa. Cho dù hằng ngày ở trong huyện tốn tiền ăn hai bữa cơm thì tiền lương hàng tháng vẫn còn không ít, Trần Nhu ở nhà cũng không tiêu xài hoang phí gì, cho dù mua nhiều thịt heo hay trứng gà, còn có sữa mạch nha đi nữa thì mỗi tháng vẫn luôn còn hai mươi đồng tiền tiết kiệm.
Một năm của cải tích cóp được cũng lên tới 200 đồng, anh nên thỏa mãn.
Nếu thực sự không may xảy ra bất chắc gì, hai người bọn họ còn con nhỏ, anh đi tù, con cái ở nhà làm sao bây giờ, vợ anh lại nên làm cái gì bây giờ?
Hàn Quốc Bân càng nghĩ càng hoảng hốt, từ tận đáy lòng cảm kích Trân Nhu kịp thời nhắc nhở anh quay đầu.
Lý Đại Nguyên không ý kiến gì, chỉ cười nói: "Vốn tiền lương của chúng ta cũng không thấp, không làm cũng không lo đói, nhưng mà em dâu liệu có đồng ý không." Có ai bỏ được lợi nhuận như thế sao?
"Vợ tôi chỉ là một người phụ nữ nông thôn, bổn phận thành thật, chuyện này chúng tôi đã bàn qua với nhau rồi. Công việc này của chúng ta, cứ thành thật làm tròn nhiệm vụ là được rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Lý Đại Nguyên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hàn Quốc Bân có thể nghĩ được như vậy vì cậu ấy là một người thành thật, nhất định sẽ giữ được công việc này thật lâu.
Mà anh ta kiếm cũng được kha khá rồi, nếu không thì sau này cũng thôi?
Anh ta không biết chính ý nghĩ này lại giúp mình thoát được một kiếp ở khi có cuộc kiểm tra xe bất ngờ lần thứ hai.
Hiện giờ trời đã càng ngày càng lạnh, năm nay Trần Nhu lấy phiếu bông đơn vị Hàn Quốc Bân phát mua chút bông về, đổi bông mới cho áo bông của anh.
Rốt cuộc thì ngày nào anh cũng phải qua lại từ huyện về trong thôn, tất nhiên phải chuẩn bị quần áo ấm áp cho anh mặc chống rét. Quần bông của anh thì vân còn tốt, bông còn chắc chứ chưa xẹp, không cần đổi.
Trần Nhu lại làm thêm cho anh đôi tất mới, có thể nói Hàn Quốc Bân có không ít tất, khoảng chừng 5 đôi, rất xa xỉ.
Đương nhiên Trần Nhu cũng làm cả cho hai đứa con trai, còn làm thêm cả không ít giày bông cho hai đứa nữa.
Hôm nay trong thôn có mấy người phụ nữ đến đây muốn nhờ Hàn Quốc Bân giúp mua ít đường đỏ mang về.
"CHị à, để tôi bảo Quốc Bân đi hỏi một chút, xem có thể đổi cho chị phiếu đường đỏ nửa cân hay không. Nếu có thể đổi được thì chị bảo cha mấy đứa nhỏ vào huyện mua cho nhé." Trần Nhu cười nói.
"Chúng ta đều là người trong thôn, lo lắng chuyện đó làm gì? Hơn nữa Quốc Bân làm người như thế nào chúng tôi đều rõ, còn có thể không yên tâm sao." Người phụ nữ cười nói.
"Muốn mua gì tự mình đi mua bao giờ cũng hợp ý nhất." Trần Nhu cũng cười đáp lại.
"Vậy được, phiền toái Quốc Bân rồi." Chị ấy cười rồi đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận