Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 210: Không Đắc Tội Tiểu Nhân

Chương 210: Không Đắc Tội Tiểu NhânChương 210: Không Đắc Tội Tiểu Nhân
Cuối năm được chia tiền, gia đình nào có điều kiện không tồi đều sẽ muốn đổi lấy vài tấm phiếu, dạng như phiếu vải bố hay phiếu bông gì đó.
Hàn Quốc Bân năm trước đổi giúp không ít trở về, sang năm nay số lượng trực tiếp giảm mạnh.
"Mấy loại phiếu mọi người cần thực không dễ đổi, năm nay đồng nghiệp tôi cũng không thừa. NHưng phiếu thực phẩm phụ phẩm thì lại có không ít, phiếu điểm tâm cũng thế. Nếu mọi người cần thì tôi có thể đổi về giúp cho." Hàn Quốc Bân nói như vậy.
"Năm trước không phải có nhiều sao?" Có người phụ nữ trẻ tuổi nhịn không được hỏi.
"Năm trước đúng là có, nhưng năm nay không có, tôi cũng không có biện pháp. Đơn vị năm nay không phát, lại đã sắp đến cuối năm, như cầu mua sắm trên huyện cũng rất cao, đồ vật gần như cung không đủ cầu. Hôm trước đi lên huyện, rất nhiều đồ đều đã được bán hết." Hàn Quốc Bân giải thích.
Đây là lời nói thật, mấy ngày trước còn đỡ hơn chút, nhưng đến gần đây, ở Cung Tiêu Xã nếu như không đến sớm mà xếp hàng thì đừng mơ chen được vào, càng đừng nói là mua.
Hàn Quốc Bân giúp đỡ đổi được hai tờ phiếu đường đỏ, định lượng đều là nửa cân, dư lại chính là một vài phiếu thực phẩm phụ phẩm, về phần phiếu vải bố phiếu bông thì đều không có.
Người trong thôn tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không ý kiến được gì. Rốt cuộc thì đó cũng là sự thật.
Hôm nay Diệp Thiến tìm tới đây.
Nghe là muốn đổi phiếu vải bố, Trần Nhu lắc đầu nói: "Năm nay Quốc Bân chưa đổi về được tờ nào, tất cả đều vô cùng khan hiếm."
"Tôi nghe nói có phiếu đường đỏ? Chị dâu đổi cho tôi một tờ đi." Diệp Thiến nói.
"Quốc Bân thật vất vả mới đổi được cho vài người trong thôn, các chị ấy đều đổi hết rồi." Trần Nhu nói.
Diệp Thiến sắc mặt không thế nào đẹp được nữa: "Vậy còn loại phiếu nào khác không?"
"Phiếu nào cũng rất khan hiếm, tuy nhiên có vài tờ phiếu điểm tâm, có thể dùng để mua bánh quy hay thực phẩm dinh dưỡng, còn nếu muốn thì tôi sẽ đổi cho." Trần Nhu nói.
"Vậy được." Diệp Thiến liền đồng ý. Trần Nhu coi như đồng nghiệp, không lấy nhiều, chỉ thu đủ tiền vốn.
Diệp Thiến vốn còn nói lẩm bẩm nghi ngờ liệu Hàn Quốc Bân có phải kiếm chênh lệch giá hay không, rốt cuộc thì ai sẽ vô tư giúp đỡ người trong thôn đổi phiếu về chứ? Nhưng lại không nghĩ Trần Nhu lại báo cáo giá như vậy, cô ta cũng không ngu, biết hiển nhiên là họ không kiểm tiền.
Cô ta cũng biết Trần Nhu không ưa gì mình, lấy cô ta với cái giá này thì với người khác càng không cần phải nói.
Không trách người trong thôn đều muốn sang bên này đổi phiếu quyên.
Tuy nghĩ vậy nhưng đồng thời trong lòng Diệp Thiến cũng khinh bỉ. Người nhà quê đúng là người nhà quê, đầu óc không chút linh quang, công việc bộ vận chuyển tốt như vậy, thế mà lại không giúp đỡ mua hàng hóa kiếm tiền. Hơn nữa mấy loại phiếu quyên lấy trong thôn kiếm chút chênh lệch cũng không là gì, vậy mà vợ chồng bọn họ lại thành thành thật thật thu đúng giá.
Trần Nhu cũng không biết trong lòng cô ta đang chửi thầm mình, đổi phiếu xong thì đuổi người về luôn.
Cũng không phải cô tham tiền, tờ phiếu này thực ra cô muốn giữ lại nàng cho chị mình, để chị ấy mua ít bánh quy cho hai đứa cháu ngoại trai ăn.
Chẳng qua người chị kia của cô là một người tiết kiệm, chắc chắn là luyến tiếc mua.
Đấy là lý do chính, thứ hai là Diệp Thiến này đã không phải là lần thứ hai sang đây hỏi phiếu quyên, nhưng đều không có, lần trước cô cũng nói không có, không đổi được. Lần này cô ta lại sang đây, cô nghĩ nghĩ một lát thì đổi luôn.
Có câu là 'đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, cứ đổi với cô ta đi, cũng là để trong lòng Diệp Thiến có nhược điểm, nhỡ đâu một ngày nào đó cô ta muốn chơi xấu thì cũng không chơi được.
Phiếu quyên mà Quốc Bân nhà cô lay về trong thôn không phải không kiếm chênh lệch giá.
Nhưng kiếm đặc biệt ít, một tờ chỉ lấy hai phân tiền. Nếu như người nông thôn tự mình lên huyện đổi với người trên đó thì nhất định đắt hơn không ít.
Không cầu kiếm chút tiền của cô ta, mà chỉ mong giữ được thanh danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận