Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 212: Sinh Con Muộn Một Chút

Chương 212: Sinh Con Muộn Một ChútChương 212: Sinh Con Muộn Một Chút
Trần Nhu còn thấy anh mang theo trứng gà với thịt heo về thì nói: "Nhà ta hiện giờ cuộc sống tốt hơn, nếu chị dâu nhìn thấy thể nào cũng cảm khái một câu 'địa chủ trước kia cũng chỉ đến thế, cuộc sống hằng ngày cũng chỉ như vậy mà thôi'."
Hàn Quốc Bân một tháng lấy ba miếng thịt mang về, thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, còn có miếng thịt nạc chuyên môn dùng để băm ra nấu cùng cải trắng. Đã vậy mỗi lần còn nhân tiện lấy cả trứng gà, đôi khi nhiều thì ba bốn cân, ít thì cũng có hai ba cân.
Còn tháng còn mang thêm cả bình sữa mạch nha về nhà.
Nếu như Hàn đại tẩu biết, há một câu cuộc sống nhà địa chủ là có thể hình dung được.
Gần đây cô còn biết được, Hàn đại tẩu còn xúi giục hai đứa con trai qua nhà ông bà Hàn ăn vạ, muốn thử xem có thể lấy được mấy quả trứng gà hay không.
Tiếc là vẫn không có.
Trần Nhu cũng nói chuyện với chị ta, để chị bỏ chút tâm tư đi, cũng đừng bắt Thiết Đản Lư Đản đi qua đó mất mặt.
Hàn đại tẩu tự thấy không chiếm được chỗ tốt gì, cũng không đi đi qua nữa, nhưng cũng không ít lần đến nhà phàn nàn lẩm bẩn với Trần Nhu về nhà ông bà Hàn, không biết rốt cuộc hai ông bà tính thế nào.
Trân Nhu cũng biết, hai ông bà bị hai bộ quần áo kia của Tống Hiểu Ngọc làm vui lòng. Lúc nói cho Hàn đại tẩu nghe, Hàn đại tẩu còn bảo cô đừng ngốc.
Hai vợ chồng họ cũng không phải là bị hai bộ quần áo kia làm vui lòng, cái này còn phải xem người làm quần áo cho họ là ai.
Nếu đổi lại là hai người con dâu các cô làm, bọn họ liền coi đó là đương nhiên, không chừng còn chê này chê kia nữa. Nhưng nếu là vợ chú ba làm thì lại khác.
Mỗi người mỗi cảnh.
Trân Nhu cười cười, người chị dâu này đúng là tỉnh ranh như khỉ ấy.
Hàn Quốc Bân nghe vợ mình nói chuyện thì không để ý nhiều. Hiện giờ cuộc sống trong nhà không tồi, nhưng nếu muốn so với những nhà có điều kiện tốt trên huyện thì đương nhiên vẫn chưa so sánh được.
Lại nhìn về phía Chu Chu đang nằm trên giường, nói: "Ngày mai anh không cần đi làm, anh dẫn thẳng bé lên sở vệ sinh khám xem?"
"Không cần, thằng bé sắp khỏi rồi." Trần Nhu lắc đầu.
Cô đã từng đến qua sở vệ sinh rồi, căn bản không có máy móc gì tiên tiến, còn không bằng đồ đạc tích trữ trong không gian của cô đâu.
Cô cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì, lại thật sự có tích cóp đồ dùng của trẻ con, tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng chiếm đến một phần tư số dược phẩm trong không gian.
Nhưng cũng đủ để cho Chu Chu dùng. Hiện giờ cô đang dán một miếng dán hạ nhiệt, tình huống của thằng bé cũng ổn định hơn rất nhiều.
Nửa đêm Chu Chu dậy đòi đi tiểu, lại bú thêm một lần, được Trần Nhu nhẹ giọng ru ngủ. Đến buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh thần đã có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
Không còn uể oải như hôm qua nữa.
Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, Hàn Quốc Bân ra ngoài nấu bữa sáng.
Đặt cái vỉ vào trong nồi, bỏ màn thầu làm từ bột đậu hỗn hợp mà hai ngày trước vợ anh đã làm xong vào nồi sau đó mang đi hấp lên, xong lại lấy thịt heo mà tối hôm qua mua về, băm nhỏ, lại cắt nhỏ cải trắng ra, đây là vợ anh dạy anh.
Đợi hấp chín màn thầu, anh bỏ nước cũ trong nồi đi, thêm nước sạch vào nấu một bát canh cải trắng thịt heo, nấu xong thì bưng vào nhà.
Cả nhà quây quần trên giường đất ăn sáng.
Ở nông thôn vào ngày tuyết rơi cơ bản không có ai ra ngoài, mọi người đều trốn ở trong nhà, trên giường đất. "Năm nay em cũng không thấy mẹ kể nhà anh ba họ về tết, chắc là sẽ không về." Trần Nhu ngồi trên giường đất vừa đóng đế giày vừa nói.
"Chắc chắn là không về rồi." Hàn Quốc Bân đang chơi cùng con, nói.
"Làm gì mà không về? Đông người càng náo nhiệt." Trần Nhu nói.
"Năm ngoái kết hôn, bây giờ chắc chắn là sinh con rồi, con nhỏ như thế, không chịu được lăn lộn như vậy đâu." Hàn Quốc Bân ra vẻ đương nhiên mà nói.
Trần Nhu nói: "Em nghe Miên Miên nói cô ấy muốn sinh con muộn một chút mà."
Hàn Quốc Bân bật cười: "Anh họ em cũng không ngốc, làm sao có thể nghe theo cô ấy sinh con muộn một chút cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận