Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 214: Đọc Sách Làm Gì?

Chương 214: Đọc Sách Làm Gì?Chương 214: Đọc Sách Làm Gì?
Bà vợ này của mình sống quá tiết kiệm, tiền trong nhà thật ra cũng không ít, nhưng cô ta muốn tích góp để xây phòng ở.
Trứng gà cũng không dám bỏ tiền ra mua để ăn.
Chị dâu Hàn nhìn thấy anh ta im lặng, bây giờ mới nín khóc, trong lòng nghĩ thầm 'em còn không trị được tên ngốc như anh hả'.
Trò cười này Trần Nhu cũng không biết.
Mẹ Trần rảnh rỗi nên mang hai cái bánh chưng đến đây thăm hai đứa cháu ngoại.
"Ăn ngon quá bà ngoại ơi." Hàn Hàng ăn bánh chưng, cười nói với bà ngoại bé.
"Ăn ngon là được, ăn nhiều một chút lớn nhanh còn đi kiếm công điểm." Mẹ Trần cười nói.
Hàn Hàng cũng nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ, kiếm nhiều công điểm." Đừng xem thường trẻ em, tuy còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được tầm quan trọng của công điểm.
Có công điểm mới có lương thực ăn, không có công điểm thì không có lương thực ăn, trong thôn có đứa bé ăn không đủ no, bé hỏi đói bụng có khó chịu không, bé gái trả lời rất khó chịu, bé liền chạy về nhà cầm quả cà chua cho bé gái đó, cho bé gái ăn để lớn nhanh một chút, lớn lên kiếm công điểm sẽ không bị đói bụng nữa. Trần Nhu biết chuyện này, bé gái kia là của nhà Quốc Tiến.
Quốc tiến chính là chồng của người phụ nữ từng xin sữa của Trần Nhu.
Thai thứ hai là con gái, lúc trước xin sữa kia là xin cho con trai, con gái ở nhà cô ta đúng là không có giá trị gì, để đói bụng là chuyện bình thường.
Hàn Hàng chạy về nhà cầm cà chua cho bé đó ăn cô cũng không cấm, có lúc còn cho bé quả dưa chuột để ăn.
Mẹ Trần không biết những việc này, rất vui vẻ, nói với con gái mình: "Về sau lớn lên nhất định đều rất giỏi, còn có cha bọn trẻ cũng giỏi như vậy, con cứ chờ hưởng phúc đi!"
Bà thật sự cảm thấy về sau đứa con gái nhỏ này là số hưởng phúc, không cần lo lắng gì nữa.
Trân Nhu cười cười: "Sau này lớn lên sẽ cho đi học." chờ hai đứa con trai lớn lên sẽ là thế giới của những người trí thức, cần phải theo kịp bước tiến của thời đại.
Còn cô, không cần nghĩ nữa, đến lúc đó nhìn xem có gì tốt sẽ làm buôn bán nhỏ.
"Đọc sách làm gì, con không nhìn thấy những người thanh niên trí thức đó cũng đều phải xuống nông thôn làm sao, đọc sách không thể chọn vai không thể gánh vác, có tác dụng gì chứ?" Mẹ Trần tức giận nói.
"Cũng không thể nói như vậy, cán bút đủ cứng thì làm gì cũng nhẹ nhàng, mẹ nhìn chú ba bên này xem, chỉ làm kế toán với nhân viên ghi điểm trong thôn, nhưng công việc nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có công nhân trong nhà máy, có ai là không biết chữ đâu?" Trần Nhu nói.
Mẹ Trần nói: "Con muốn hai anh em chúng nó lớn lên vào nhà máy làm việc hả? đó là chỗ nào chứ làm sao có thể được vào đó dễ như vậy."
"Không dễ vào nhưng tóm lại vẫn có cơ hội để vào, con người khi gặp được cơ hội nói được là được, lúc trước Quốc Bân cũng làm sao nghĩ đến sẽ có ngày được làm tài xế?" Trần Nhu hỏi ngược lại.
Mẹ Trần gật gật đầu, nói như vậy cũng đúng.
"Có chuẩn bị trước sẽ có cơ hội, ngay cả sách cũng chưa đọc, về sau là người ngốc, có cơ hội cũng không nắm được." Trần Nhu nói.
"Vậy mấy đứa cháu trai của con, còn có hai đứa cháu trai sinh đôi kia có phải cũng nên cho đi đọc sách hay không?" Mẹ Trần nói.
"Chắc chắn là phải đi rồi" Trần Nhu nói: "Cả mấy đứa cháu gái cũng đưa đi hết."
"Phải đưa, nhất đinh đều đưa đi hết, sau này tìm nhà chồng cũng dễ tìm, cũng có thể tìm được người tốt hơn." Mẹ Trần nói như vậy.
Nhìn thấy mẹ cô cũng hiểu rõ trong lòng, Trần Nhu cũng không nói nhiều nữa, chuyển sang nói đến chuyện anh họ cô với Tô Miên Miên.
Mẹ Trần cười nói: "Lần trước mẹ qua nhà bác con đưa thịt dê của con cho bác con mới biết được, sinh rồi, một nhóc con sáu cân mập mạp, tính ngày tháng bây giờ cũng sắp đủ hai tháng, chắc chắn là không rảnh rỗi để về nhà."
"Đúng là có bản lĩnh." Trần Nhu cười nói.
"Bác con thật sự rất vui vẻ, nhưng trong lòng xem như lại thêm một nỗi nhớ nhung, nhưng cũng rất vui vẻ, nói đều nhờ con mai mốt tốt." Mẹ Trần nói.
"Con cũng không tính giật dây, là mẹ mà." Trần Nhu dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận