Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 215: Thời Gian Thoáng Trôi

Chương 215: Thời Gian Thoáng TrôiChương 215: Thời Gian Thoáng Trôi
Cô chưa bao giờ thích làm mai cho người khác cả, Tô Miên Miên lúc ấy thường xuyên đến chỗ cô chơi, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ ghép với anh họ.
Ấn tượng của cô đối với thanh niên trí thức là các cô ấy sớm muộn øì cũng phải về thành, trừ khi là do các cô ấy nguyện ý nếu không thì ai có thể nói được?
"Như vậy cũng là mẹ ở đây nhìn thấy người ta mà, duyên phận của hai người bọn họ chính là bắt đầu từ đây." Mẹ Trần nói.
Trân Nhu cười cũng không nói gì nữa, duyên phận chính là thứ kỳ quái như vậy đó, cô cũng không nghĩ tới Tô Miên Miên và anh họ cô lại vừa ý nhau như vậy.
Tất nhiên cũng có nguyên nhân do điều kiện của cả hai người đều không tồi, nhưng cũng do hai người có phần duyên phận kia.
Đương nhiên đây là duyên phận tốt, còn có một loại là nghiệt duyên.
Giống như Hàn Quốc Cương với Diệp Thiến, trong thôn cũng không tốt đẹp gì, mặc dù bây giờ Diệp Thiến đang mang thai.
Lúc Mẹ Trần trở về, Trần Nhu đưa cho bà một gói bánh quy nhỏ, bảo cầm về đưa cho các cháu trai cháu gái ăn, Mẹ Trần biết điều kiện nhà con gái tốt, cũng không từ chối. Quy định cũ trong thôn, thịt khô hai mươi thời điểm phân thịt, lần này phân thịt, cùng ngày hôm đó Trần Nhu gói sủi cảo nhân thịt heo cải trắng.
Khiến cho bạn nhỏ Hàn Hàng ăn đến miệng bóng nhay ngay cả em trai bé, Trần Nhu cho bé ăn một cái, nhìn thấy bé gặm đến vui vẻ, cũng mặc kệ bé.
Cô băm rất nhỏ, không sợ bé không nuốt được, cũng lớn như vậy rồi.
Hàn Quốc Bân càng không cần nói, ăn xong lên giường đất nằm luôn, năm nay sau khi mùa đông tới, anh được chăm sóc rất không tồi.
Trước khi phải đi làm, Trần Nhu còn nấu cho anh ăn no, vào trong thành cũng không cần ăn cơm trưa, đi sang tỉnh bên kia rồi ăn cơm chiều cũng được.
Hàn Quốc Bân đi làm ba tuyến đường kiếm tiền lương ổn đỉnh, thường thường mang một chút phiếu trở về cho mọi người trong thôn, có ai nhờ mua nồi anh cũng sẽ mua về giúp.
Có anh đi làm ở bên ngoài như vậy, người trong thôn muốn mua các loại đồ vật cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
Trần Nhu thì ở nhà chăm sóc hai đứa con trai, chờ lớn thêm chút nữa, cô cũng buông tay đi kiếm công điểm, chỉ là Quốc Bân nhà cô nói cô đừng để mình bị mệt.
Trong nhà có tiền lương của anh, cũng không tốn nhiều tiên ăn mặc, cho cô ở nhà nuôi chính mình đến béo khoẻ là được, để anh ban đêm ôm ngủ cho thoải mái.
Cái người đàn ông này đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, Trần Nhu không ít lần nói anh không đứng đắn, nhưng người đàn ông này đối với người ngoài là quân tử, nhưng lúc ở trên giường đất với cô thì đúng là không biết xấu hổ.
Những ngày hạnh phúc ngọt ngào như vậy trôi qua, chớp mắt đã qua ba năm.
"Nhanh chân lên, mấy anh em các con sang bên kia nhanh lên, Nhu Nhu bên kia bây giờ đang bận lắm đó."
Cả ba người là anh cả, anh hai anh ba Trần vừa mới đi làm ve đã bị Mẹ Trân không khách sáo mà sai việc.
Cả ba người anh trai cũng không oán giận, từng người rửa mặt, uống nước xong sau đó đi đến nhà em gái trong thôn.
Nhà xây lớn đã đang ở công đoạn đánh nền, mọi người ở bên này cũng không ít một chút nào, trải qua mấy năm kinh doanh, Hàn Quốc Bân cũng có danh vọng không nhỏ ở trong thôn, anh muốn xây nhà gọi một tiếng, người đến đây giúp đỡ cũng không ít.
Đặc biệt lúc này lại là thời gian nông nhàn khó có được trong cả năm, thời điểm vừa mới thu hoạch cây trồng vụ hè xong, việc nhà nông cũng không phải quá mệt mỏi, những người đàn ông trong thôn bận rộn xong về nhà cũng đều đến đây giúp đỡ.
Không ăn cơm cũng đến đây giúp đỡ, nhưng mà Trần Nhu nói mọi người không cần về nhà ăn, cô nấu cơm cho mọi người ăn ở bên này.
"Anh cả, anh hai, anh ba các anh tới rồi hả" Trần Nhu đang rót nước cho mọi người nhìn thấy ba người anh, cười nói.
"Đến rồi, bây giờ bắt đầu làm luôn" Anh cả Trần nói.
Anh hai Trần và Anh ba Trần cũng không nói gì thêm, em gái mình muốn xây nhà ngói, vậy thì bọn họ cũng phải có mặt, không thể để cho em gái bị mất mặt được, nên cũng nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận