Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 222: Vượng Gia

Chương 222: Vượng GiaChương 222: Vượng Gia
Hàn đại tẩu được cho không ít thịt, lúc về đến nhà vẫn còn vui vẻ không thôi.
"Ban biu đã xong hết rồi, chị đi ve trước đây, có rảnh thì chị lại sang." Trần tứ tỷ nói.
"Em đã đặc biệt dặn Quốc Bân bảo chị dẫn cả An Ca An Võ sang đây, thế mà chị nhất quyết không dẫn chúng sang. Chẳng nhẽ hai đứa bé còn ăn sập nhà em được sao?" Trần Nhu nói nàng nói.
Bởi vì cô biết tính tình chị mình như thế nào nên mới dặn riêng, vậy mà chị ấy vẫn không chịu dẫn đến.
"Có gì đâu, lần sau ăn Tết chị sẽ dẫn chúng tới." Trần tứ tỷ cười thanh.
Trần Nhu cũng không gửi nhiều, lấy hai quả trứng gà đưa chị mang về cho hai đứa cháu ngoại trai ăn. Trần tứ tỷ cũng nhận, vì nhà cách hơi xa nên cũng nhanh chóng trở về.
Trần mẫu và ba cô con dâu cũng mang theo chén lớn chén nhỏ đồ ăn trở về.
Tiễn xong khách khứa trong nhà, Trần Nhu cùng Hàn Quốc Bân hai mắt nhìn nhau, bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy vậy hôm nay tuy mệt nhưng vui, cuộc sống nhà mình hiện giờ đúng là càng ngày càng tốt.
Bà Hàn về đến nhà, ngồi một lát thì thấy sắp đến giờ ăn cơm chiều, bỗng chợt nhớ ra hôm nay đúng là quá đen. Vợ thằng hai thế nhưng còn chưa mang đồ ăn sang đây, bà ta tức khắc sốt ruột ngồi không yên.
"Đây là không định đưa cho chúng ta sao?" Bà Hàn đen mặt nói.
Bà ta vốn là muốn tự mình đi vào bếp lấy đồ, nhưng ngặt nỗi lại bị bà già nhà họ Trần kia cản lại, chỉ đành đi về trước. Vốn trong lòng chắc mẩm bên kia nhất định sẽ mang sang, nhưng trời đã tối tới nơi rồi mà vẫn chưa thấy bóng người?
"Mẹ, mẹ nói gì vậy, không phải đã qua đó ăn rồi sao, còn đưa gì nữa?" Hàn Quốc Lâm khó hiểu nói.
"Mẹ thấy được nhà nó vẫn còn thừa rất nhiều đồ, vậy mà hai đứa nó không thấy đưa lại đây hiếu kính? Đây là lại mang hết về nhà mẹ đẻ rồi đi?" Bà Hàn nói.
"Nhà mẹ đẻ chị dâu đều qua sớm giúp đỡ, anh chị có đưa sang đó một ít cũng là bình thường mà." Hàn Quốc Lâm nói.
Bà Hàn trừng mắt nói với cậu ta: "Cái gì mà bình thường, nhà chồng thì không hiếu kính mà lại hiếu kính nhà mẹ đẻ, nếu cứ như vậy thì còn cưới con dâu về làm gì?"
Nói xong bà Hàn lại càng tức giận hơn: "Quốc Lâm, con nhanh qua đó gọi thằng hai sang đây cho mẹt"
Hàn Quốc Lâm thì lại không muốn đi: "Mẹ, hôm nay anh hai mời khách, mẹ đã không cho tiền giúp đỡ mà cả cha mẹ đều sang đó ăn, không thể làm như thế nữa."
Nhà cậu ta tuy cũng có chuẩn bị tiền mừng qua, nhưng hai vợ chồng họ lại dẫn theo cả hai đứa con trai sang đó ăn, cũng coi như ăn lại cả vốn lẫn lời rồi. Giờ muốn cậu ta lại sang tìm anh hai, còn lâu cậu ta mới chịu.
"Chúng ta qua đó ăn đã là cho nó mặt mũi rồi, nếu chúng ta không đi thì hai vợ chồng nó mới bị người trong thôn chọc cột sống tới hết!" Bà Hàn hừ lạnh nói.
"Lời này rất đúng." Ông Hàn mí mắt hạ xuống, bình tĩnh nói.
Con trai làm tiệc tân gia mời khách, nhưng nếu cha mẹ không tới, đó mới là đặc biệt mất mặt.
Tuy nói vậy nhưng cuối cùng cũng không có sang tìm Hàn Quốc Bân nữa, nhưng bà Hàn cũng không thiếu đi ngồi lê đôi mách kể lể.
Nói hiện giờ đã xây được nhà ngói, đừng nói là mời cha mẹ qua đó ở hưởng phúc, chỉ là làm tiệc mời khách mà một bát đồ ăn cũng không thấy mang sang đây hiếu kính.
Những lời này qua miệng của Thái Lệ Hoa truyền tới tai Trần Nhu.
Bởi vì bà Hàn cứ nhắc đi nhắc lại mãi với mẹ chồng chị, đương nhiên mẹ chồng chị sẽ nói đỡ cho Trần Nhu rồi. Thím hai Hàn còn nói với bà Hàn: "Chị không phải đã ăn rồi sao, ông thông gia nhà người ta với mấy người cậu của Hàng Hàng đến giúp đỡ xây nhà còn chưa ăn đâu, gửi chút trở về thì sao? Chị dâu thế mà còn không biết đủ, nếu như tôi có thể cưới được một người con dâu vượng gia như vậy, cho dù bắt tôi nhắm mắt ra đi luôn tôi cũng vui lòng!"
Trần Nhu nghe xong cười nói: "Thím hai cũng quá khoa trương rồi."
"Không khoa trương, trong thôn ai mà không nói cô vượng gia đó. Đều nói chú Quốc Bân chính là từ sau khi cưới cô, nhà cửa bấy giờ mới tốt hơn." Thái Lệ Hoa cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận