Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 229: Đều Giống Em

Chương 229: Đều Giống EmChương 229: Đều Giống Em
Hiện giờ ở sân sau đã được vây lại bằng tường, căn nhà tranh ở sân sau đó cũng đủ không gian cho anh tắm rửa thoải mái.
Tắm rửa sạch về, lúc này mới đi chơi đùa cùng con gái bảo bối của anh.
"Giống hai anh của con bé, đều giống em." Trong lòng Hàn Quốc Bân mềm mại, nói.
Trần Nhu mỉm cười, nói: "Không giống anh, anh không buồn sao?"
Dù là con trai hay con gái, gen của cô đều trội hơn, tất cả đều giống cô, có điều mũi của anh di truyền xuống dưới, hai đứa con trai đều kế thừa, chẳng qua là con gái kế thừa vành tai của anh.
Anh có vành tai, trên đó còn có lông, xù xù, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chơi đùa, xoa bóp một chút,
Cô không có vành tai, hai đứa con trai cũng không có, nhưng mà cô gái nhỏ Chanh tử lại có.
Đây là giống bố con bé, nhưng từ khuôn mặt đến ngũ quan toàn bộ di truyền của Trần Nhu, nhìn mềm như bông, làm cho trong lòng Hàn Quốc Bân vô cùng thích thú.
Hàn Quốc Bân một chút cũng không buồn, sao anh phải buồn, anh lớn lên như thế nào anh lại không rõ sao, cao lớn thô kệch, mấy đứa nhỏ giống mẹ, về sau lớn lên tất nhiên sẽ đẹp. "Lão đại cùng lão nhị đi đâu rôi?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Đi chơi." Trần Nhu nói, hai đứa nhỏ kia còn đang đắc ý đâu, bây giờ đi đường đều hớn hở, trong nhà xây nhà ngói lớn, bọn trẻ trong thôn đều hâm mộ bọn chúng.
Bình thường cũng không thiếu người hâm mộ hai anh em bọn chúng, bởi vì có thể ngồi xe đạp, quả là vô cùng hạnh phúc, bọn trẻ nằm mơ đều muốn ngồi một chút, ngồi lên xe đạp là cảm giác gì nha?
Hai anh em Hàn Hàng cùng Chu Chu là chạng vạng mới về, hai anh em chơi đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ rực, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Tự mình đi rót nước uống.
Uống xong chạy đến sau nhà tìm cha bọn chúng.
Hiện giờ nền sân trước đều lát gạch đá xanh giống trong nhà, không còn là nền đất ban đầu nữa, chẳng qua sân sau còn không lát hết, lát một nửa, thừa lại giữ để trồng rau dưa củ quả, Hàn Quốc Bân đang ở đó tưới nước.
"Bố, bố không ở nhà, chỗ này đều là con cùng anh hai tưới nước." Con thứ Chu Chu nói.
"Thực ngoan, bố không ở nhà, phải dựa hai anh em con giúp đỡ mẹ." Hàn Quốc Bân khen ngợi, lại nhìn con cả: "Bố nghe mẹ con nói, con còn giúp em gái giặt tã."
"Bà ngoại bận nấu cơm, con chỉ phụ giúp một chút, không đáng khen đâu." Anh cả Hàn Hàng xua tay nói.
"Con là anh trai tốt." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Anh cả nhấp môi không nói gì nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Anh hai Chu Chu nhếch miệng khen nói "Đúng vậy, anh hai là anh trai tốt, lần trước anh ấy còn giúp con đánh nhau."
Hàn Quốc Bân tiếp tục tưới cây, không để ý hai đứa nhỏ, ở nông thôn lũ trẻ đánh nhau là chuyện thường xảy ra, buổi sáng đánh nhau, buổi chiều lại tiếp tục rủ nhau chơi, chỉ cần không đánh vỡ đầu chảy máu, người lớn đều mặc kệ.
Hàn Quốc Bân khi bé chính là như vậy, đợi lớn rồi tự nhiên sẽ không như vậy nữa.
May là Trần Nhu không biết suy nghĩ của anh, nếu biết khẳng định sẽ mắng anh một trận.
Cũng không phải là ai lớn rồi đều trở lên ngoan ngoãn, có khi còn nghịch ngợm hơn, càng quá đáng hơn nữa đấy.
Nhưng mà việc bọn trẻ đánh nhau như này, Trân Nhu chỉ dặn bọn nhỏ không được bắt nat người khác, nhưng nếu ai dám bắt nạt chúng thì phải đánh lại.
Không thể không nói, tình cảm của hai vợ chồng tốt vậy, ở mặt nào đó hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ giống nhau. Hàn Quốc Bân làm xong thì mang con trai trở lại sân trước.
Trang phòng truyền đến tiếng khóc của cô nhóc Chanh Tử, cái mũi của anh ba Chu Chu nhăn cả lại, thở dài nói: "Em gái hay khóc quá, có lúc nửa đêm con dậy đi vệ sinh đều nghe được tiếng em gái đang khóc."
"Trẻ con đều như vậy, vẫn còn nhỏ chưa hiểu gì đâu, đợi con bé lớn như em thì sẽ không quấy nữa, biết tự mình chơi đùa không làm phiền mẹ nữa." Anh hai Hàng Hàng bình tĩnh nói.
"Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà sao em gái vẫn không lớn bằng em." Chu Chu nói.
"Em 4 tuổi rồi, không thể nhanh như vậy được đâu." Hàng Hàng nói.
"Anh hai bao nhiêu tuổi?" Chu Chu hỏi.
"6 tuổi." Hàng Hàng đắc ý nói: "Năm nay anh muốn cùng bọn Lư Đản đi tham gia thu hoạch vụ thu, đang bàn bạc rồi!"
"Em cũng muốn đi." Chu Chu lập tức nói.
Trẻ con có thể tham gia thu hoạch, đây là một việc vô cùng vinh dự, dù chỉ là cho đi nhặt hạt thóc kiếm nửa cái công điểm cũng không sao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận