Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 230: Tặng Vòng Cho Vợ

Chương 230: Tặng Vòng Cho VợChương 230: Tặng Vòng Cho Vợ
Năm nay Hàng Hàng theo chân cha mẹ tham gia trồng cây vụ hè, tuy là lần đầu nhưng thằng bé rất nhanh nhẹn, nhặt được không ít hạt lúa rơi vãi, kiếm được hẳn mười công điểm!
Tuy vậy vẫn là anh họ Thiết Đản giỏi hơn, anh ấy theo chân người lớn đi thu lương thực, nghe nói là kiếm được cả trăm công điểm. Anh Lư Đản thì vẫn còn đi theo mấy đứa chúng nó đi nhặt lúa rơi, cũng kiếm được nhiều công điểm hơn Hàng Hàng.
Lúc này từ bên ngoài thò ra một cái đầu, nhìn thấy Hàn Quốc Bân liền gọi: "Bác hai."
"Ừ." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Người tới cũng là một bé trai lớn lên ưa nhìn, Hàn Tư, con trai lớn của Hàn Quốc Lâm, chỉ nhỏ hơn Hàng Hàng khoảng mấy tháng.
"Anh Hàng." Hàn Tư chào cậu bé.
Hàn Hàng cũng không phải rất hăng hái chào hỏi với nó, tuy vậy vẫn đáp lời, nói: "Đừng có nói chuyện với tôi, tôi không dẫn cậu theo đâu."
"Anh Hàng, sao anh lại không muốn dẫn em theo? Lần trước em còn chia cho anh nửa quả trứng gà ăn mà." Hàn Tư nói.
Hàn Hàng rốt cuộc thì ăn đồ của người ta rồi, không mạnh miệng được nữa: "Không phải anh không muốn dẫn em theo, là bà nội không cho. Mùa cây trồng vụ hè lần trước anh dẫn em theo, bà nội thấy được mắng cho anh một trận, còn định đánh anh, vẫn là anh chạy nhanh bà mới không đuổi kịp."
"Con là gì mà bà lại mắng." Hàn Quốc Bân còn không biết việc này, nghe vậy liền hỏi.
"Bà nói Tiểu Tư Nhi của bà sau này phải cầm bút học tập, không được xuống ruộng, mắng con dạy hư em ấy." Hàn Hàng nói.
Hàn Tư vô cùng tủi thân. Cậu bé cũng muốn đi làm cây trông vụ hè, mọi người đều được đi, nhiều người náo nhiệt chơi rất vui mài!
"Em chạy về hỏi bà trước đi, nếu bà đồng ý thì ra đây anh dẫn em theo, con nếu không được thì ở nhà luôn đi, đừng ra nữa." Hàn Hàng nói.
Hàn Tư liền chạy nhanh về. Cậu bé vừa đi, con gà tỉnh Chu Chu liền nói: "Anh tiểu Tư nhìn như vậy chắc là không được đi đâu, cho em đi cùng anh đi, em được việc hơn anh ấy nhiều."
"Đến lúc đó rồi nói sau, em còn nhỏ." Hàn Hàng ra vẻ người lớn, xua tay từ chối.
Hàn Quốc Bân đang ở nhà sửa lại cái cuốc, nghe hai con trai nói chuyện với nhau cũng nhịn không được cười thanh.
Ban đêm liền đem chuyện cười này kể cho vợ nghe: "Về sau con trưởng thành nhất định sẽ giống anh, là một người đàn ông tháo vát giỏi giang."
Trần Nhu buồn cười, hai vợ chồng cô phải làm việc tay chân đó là không có cách nào thay đổi, nhưng đối với mấy đứa con nhà mình thì cô không có ý định để chúng nối theo cơ nghiệp của tổ tông.
Sang năm tuổi mụ của Hàng Hàng đã được bảy tuổi, đến lúc đó cô sẽ cho con trai cả đi học.
Rốt cuộc thì sau này thế giới sẽ càng tiến tới, càng phát triển. Tuy rằng làm việc nhà nông cũng không kém, chỉ cần chăm chỉ là sẽ không đến mức đói bụng. Nhưng nếu như có lựa chọn tốt hơn thì tại sao lại không chọn chứ?
Chờ mấy đứa trưởng thành, thời đại không giống như giờ nữa.
Tất nhiên cũng không vì chuyện mà cô cùng Quốc Bân nhà mình tranh cãi. Về sau thời đại phát triển, không cần cô nói thì chính anh cũng sẽ cho mấy đứa con đi học để xây dựng cuộc sống, chứ không phải khiêng cái cuốc trên vai trông mấy mảnh ruộng ở nhà.
Nửa đêm Hàn Quốc Bân về nhà, lại đi ra ngoài luôn, khi trở về thì mang theo một cái vòng tay.
Buổi sáng hôm sau Trần Nhu thức dậy anh mới đưa cho cô.
Trân Nhu ngơ ngác, lượng bạc trong cái vòng tay này không ít đâu, cầm rất nặng tay.
Cô nhớ là đã từng nghe mẹ nói qua, anh họ cô cũng từng mua cho Tô Miên Miên một cái, bí mật mua từ chỗ cậu cô, nhưng anh em khác không ai biết.
Đương nhiên cậu cô cũng không nói. Chẳng qua Trân Nhu không nghĩ tới, Quốc Bân nhà mình hôm nay cũng mua một cái về cho cô.
"Mua cho em hả?" Trần Nhu nhìn anh hỏi.
"Đúng vậy, em cầm lấy đi." Hàn Quốc Bân nhìn vợ, anh cảm thấy cô hẳn là sẽ rất thích, cũng cảm thấy món quà này mình đã chọn đúng rồi.
"Lại tiêu tiền linh tinh đó." Trần Nhu nói dỗi một câu, sau đó liền nhận lấy.
Rất nặng tay, hẳn là không kém chiếc anh họ cô mua cho Tô Miên Miên bao nhiêu. Lần đó anh ấy cũng tốn 200 đồng tiền để mua cho cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận