Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 233: Anh Đừng Có Lừa Em

Chương 233: Anh Đừng Có Lừa EmChương 233: Anh Đừng Có Lừa Em
Trần nhị tẩu vội nói: "Mẹ, con không phải có ý đó mà."
"Không phải ý đó thì là ý gì? Cô nếu ngại tốn tiền thì tự mình mua đi, ta đúng là nhọc lòng mới vội đi tìm Nhu Nhu nhờ cậy chuyện này!" Bà Trần hừ lạnh nói: "Mau đi làm gạch mộc đi, nhân lúc còn sớm làm nhiều một chút!"
Có những lúc không lấy uy nghiêm của mẹ chồng ra là không được!
Còn việc con rể bà mua nồi kiếm lời bà cũng có biết. Con gái đã nói riêng rõ ràng ngọn ngành, tuy nhiên bà biết thì biết nhưng ngay cả ông chồng ở nhà cũng chưa nói. Còn với mấy đứa con dâu thì lại càng không hé ra một lời. Cho nên giá đó thì giá đó, có thể mua giúp về cho đã không tồi rồi!
Thấy mẹ chồng trầm mặt, Trần nhị tẩu cũng hậm hực ngậm miệng.
Trần đại tẩu cũng không dám nói gì.
Còn Trần tam tẩu thì lại là không nhịn được có chút hâm mộ.
Ban đêm nằm ngủ trên giường đất với chồng, nghĩ mãi thì không nhịn được nữa, nói thầm: "Hai người chị dâu bây giờ đều đã ra làm đương gia tự mình làm chủ, nhà mình làm sao lại không chia ra?"
"Nhà mình chia ra làm gì, ở cùng cha mẹ không phải tốt hơn sao." Trần tam ca ngáp một cái nói. "Anh đừng có lừa em, anh đừng có cho là em không biết anh chẳng qua là ghét bỏ mẹ em, sợ mẹ em sẽ đến nhà tống tiền." Trần tam tau phụng phịu.
Trần tam ca trong lòng cười thầm, lòng nói hóa ra em cũng biết cơ đấy, ngoài miệng lại bảo: "Anh đương nhiên không lo lắng, đó là mẹ vợ anh, hiếu thuận là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên nếu em không sợ vậy thì cứ nói với mẹ là chúng ta cũng muốn chia nhà. Đến lúc đó nếu mẹ vợ chạy sang tống tiền, em lại không ngăn được, cuộc sống nhà ta càng ngày càng đi lùi, hai chị dâu sẽ chê cười chết em, ở trong thôn đầu cũng khó mà ngẩng đầu lên được..."
Trần tam tẩu nhớ tới của cải chính mình thật vất vả mới tích cóp được, lúc về nhà ăn tết lại bị mẹ lấy hết không còn một đồng thì trong lòng run rẩy.
Mẹ chị ta cũng chưa nói gì, chỉ là lúc con gái về ăn tết sẽ lôi kéo tay nàng, nước mắt chua xót chảy không ngừng, kể lể mấy năm nay bà không dễ dàng thế nào, trong nhà gian khổ ra sao. Trong nhà đói, chỗ này không thoải mái chỗ kia không thoải mái, cuối cùng lại hỏi đến tiền tiết kiệm?
Sau đó, chị ta cứ thế đưa hết ra ngoài...
Chị dâu cả và chị dâu hai năm nay còn lên kế hoạch phải dùng tiền của mình đi đổi phiếu vải làm một bộ quần áo mới, nhưng chị ta thì một phân tiền cũng đào không ra.
Chồng mình còn nằm ở kia nói: "... Đến lúc đó đồ đạc đều hiếu kính mẹ vợ, nhà ta ai cũng phải đói bụng, ai da, đến lúc đó chỉ có thể uống nước cầm hơi. Hơn nữa cũng đừng mơ có được một bộ quần áo mới, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng không cầm cự được, chị dâu cả chị dâu hai thì nhất định sẽ càng ngày càng thoải mái, đến lúc đó không biết có thể xin các chị ấy tiếp tế cho một chút được không, dù sao cũng là anh em trong nhà."
Trần tam tẩu nghĩ đến cảnh đó, cảm thấy chẳng lẽ thật sự mình sẽ khiến cuộc sống cả nhà tồi tệ đến vậy?
Nhưng sau đó lại nhớ tới cái tính tình kia của mẹ mình, chị gái mình giờ cũng bị anh rể đánh cho thừa sống thiếu chết. Nếu thật sự khiến cho gia cảnh lụi bại thành như vậy, liệu chồng mình có không chịu nổi nữa rồi đánh mình hay không?
Nuốt ngụm nước miếng, nói: "Vậy... hay là thôi đi, mẹ cũng không bạc đãi em, sống cùng cha mẹ đúng là khá tốt."
"Thật ra anh cũng rất muốn chia nhà, anh muốn ăn bánh bao thịt, bạch diện sủi cảo, nếu như chúng mình chia nhà thì có thể tùy tiện ăn." Trần tam ca nói.
Trần tam tẩu cũng nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Em tính rồi, vẫn nên cùng ăn với mẹ đi." Chị ta sợ nếu chia nhà rồi, chưa cần mẹ ruột đến tống tiền, chỉ mình hai vợ chồng cũng có thể ăn nghèo nhà bếp mất thôi.
Trần tam ca thấy chị ta không đề cập đến chuyện chia nhà nữa, lúc này mới thôi không nói. Trong lòng thì cười thầm, Làm vợ chồng với nhau đã nhiều năm, anh còn có thể không hiểu tính tình của vợ mình chắc?
Nhà này nhất định không thể chia, nếu không lúc đó vợ anh làm quản gia, gia định nhất định sẽ đi lùi.
Vẫn là đi theo cha mẹ sinh sống đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận