Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 234: Mua TiVi

Chuong 234: Mua TiViChuong 234: Mua TiVi
Chuyện ở nhà mẹ đẻ Trần Nhu đương nhiên không biết, Hàn Quốc Bân lần trước là đầu tháng chín bắt đầu đi, đến lúc về thì đã gần tháng mười rồi.
Lần này anh chạy xe bên ngoài hơi lâu, theo lời anh hai Hàn Chu nói thì là: "Cha mà còn không về nhà thì con sắp quên mất mặt cha trông như thế nào rồi đó!"
"Cha có phải tính thời gian để về nhà hay không, biết ngày mai được chia thịt, cho nên hôm đã trở lại." Anh cả Hàn Hàng cũng nói.
Hàn Quốc Bân lần này rời nhà khá lâu, cũng rất nhớ vợ con trong nhà. Xe đạp còn chưa kịp dắt vào nhà, gặp được hai đứa con trai ở cửa thì dừng xe rồi bé cả hai đứa bé lên cao.
Anh hai Hàn Chu đôi mắt liền tỏa sáng.
Anh cả Hàn Hàng mặt mày cũng hồng, hơi ngượng ngùng, lớn như vậy còn được cha bế, tuy thế nhưng miệng vẫn nhếch lên cười vui vẻ.
Trân Nhu nghe được âm thanh, ôm em bé Tranh Tu đi ra ngoài thì nhìn thấy Hàn Quốc Bân ôm hai con trai đứng ở cửa như môn thần.
"Làm cái trò gì đấy." Trần Nhu buồn cười nói.
"Mẹ, cha bế con!" Hàn Chu phấn khởi nói, thằng bé đã quên cảm giác được cha bế là gì rồi. "Được rôi, xuống dưới đi, cha các con cũng mệt rồi." Trần Nhu cười nói.
Hàn Quốc Bân liền thả hai đứa xuống, hai đứa liền vây quanh cái túi cha chúng mang về đang chất trên xe đạp, bên trong khẳng định có đồ ăn ngon!
Hàn Quốc Bân nhìn vợ, cảm thấy ngắm cô thế nào cũng không đủ.
Trần Nhu chịu không nổi, ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào bụng, giống như sói hoang thấy thịt, nhìn mãi khiến cô không chịu nổi mà có chút mềm chân.
Ho khan một tiếng: "Vào nhà đi."
Hàn Quốc Bân lập tức cất bước vào nhà với vợ, anh hai Hàn Chu hô: "Cha, quên xe đạp rồi nè!"
Trần Nhu không nhịn được cười phá lên, người đàn ông nhà mình sao đi ra ngoài một lần trở về lại có vẻ khờ khạo đi nhiều vậy nhỉ?
Hàn Quốc Bân sờ sờ cái mũi, quay lại dắt xe đạp vào nhà.
Túi anh mang về không lớn, tuy vậy bên trong có không ít đồ. Trái cây đóng hộp, hai bịch kẹo sữa thỏ trắng, cùng hai bình sữa mạch nha, đường đỏ có tận bốn túi.
"Sao mua nhiều đường đỏ như vậy?" Trần Nhu lại hỏi.
"Để đưa sang nhà cha mẹ một túi, bà ngoại mấy đứa nhỏ cũng một túi, còn lại để nhà mình dùng." Hàn Quoc Ban nói.
"Được." Trần Nhu gật đầu.
Hàn Quốc Bân về, trong nhà liền trở nên náo nhiệt hơn.
Lúc này đã là tháng mười, đi lâu như vậy mới về, đại đội trưởng tất nhiên sẽ tới hỏi chuyện, trong sân ngồi không ít người.
Hàn Quốc Bân cũng nói với bọn họ tình huống bên ngoài. Bởi vì trưng dụng đoàn xe, bọn họ mỗi ngày đều chạy, vô cùng vội vàng, khó có thời gian nghỉ ngơi.
Cuối cùng còn nói ra một thông tin như sét đánh ngang tai, : "Lần này tôi nghe nói, thôn chúng ta bên này có khả năng mấy năm tới sẽ được kéo điện."
"Cái gì cơ, được kéo điện sao?" Đại đội trưởng run run nói.
"Đúng vậy, lúc ở trên huyện tôi đã hỏi thăm rồi." Hàn Quốc Bân nói. Anh gặp được thư ký Trương, thuận miệng hỏi anh ta một câu, thư ký Trương nói luôn.
"Nếu được vậy thì thật tốt quá!" Đại đội trưởng kích động nói.
Chuyện này đúng là gây ra náo nhiệt không nhỏ.
"Nếu như được kéo điện, Quốc Bân, nhà cậu có định mua TV hay không?"
”TV là gì?"
"Anh đúng là thiếu hiểu biết, TV có thể chiếu ra hình ảnh, chỉ cân có điện là có thể chiếu!"
"Tôi cũng nghe nói đến, Quốc Bân, nhà cậu có định mua một cái hay không?"
"Năm nay vừa mới xây nhà, tiền nợ cha vợ còn chưa trả hết, làm sao mua nổi?" Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
"Một chiếc TV giá bao nhiêu tiền?" Có người tò mò hỏi.
"Có tiền thôi vẫn chưa đủ, còn cần phải có phiếu TV." Hàn Quốc Bân nói.
"TV phiếu có dễ lấy được không?"
"Không dễ có, phiếu này rất hiếm, có tiền cũng khó mà đổi được." Hàn Quốc Bân nói.
Có người quay sang hỏi Đại đội trưởng, được đến lúc được kéo điện, trong nhà đại đội trưởng sẽ mua TY.
Đại đội trưởng cười nói: "Đợi đến khi được kéo điện rồi lại bàn đi."
Náo nhiệt một lúc lâu, sau đó mọi người mới tan.
Mọi người đi rồi, Hàn Quốc Bân mới nói: "Vợ à, đến lúc đó kéo điện, nhà ta mua một chiếc TV không?"
Trần Nhu không cần hỏi cũng biết thời này TV vô cùng quý hiếm, từ chối không cho một đường sống nào, nói: "Không mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận