Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 235: Không Mua

Chương 235: Không MuaChương 235: Không Mua
"Làm sao mà không mua, tích cóp tiền hai năm, còn có số tiền còn thừa lại trong nhà, đến lúc đó chắc hẳn là sẽ đủ." Hàn Quốc Bân nói.
"Một ngàn đồng tiên, chỉ dùng để mua TV?" Trần Nhu khóe miệng giật giật, nói.
Một ngàn đồng tiền là số tiền cần có để mua TV cộng thêm phiếu TV cũng phải cần một số tiền nữa, tổng cộng cũng phải hơn một ngàn.
"Vợ, em không biết rồi, TV rất tiện lợi. Nếu như trong nhà có một chiếc, về sau mỗi tối em đều được xem phim điện ảnh." Hàn Quốc Bân hứng thú không nhỏ, nói.
Trần Nhu cũng không ngoài ý muốn khi thấy anh hứng thú với phim điện ảnh. Cuộc sống sinh hoạt tinh thần thời này vẫn còn rất ít ỏi te nhạt, nếu như thôn nào có đoàn về chiếu phim điện ảnh thì cũng cách xa mười mấy km đường, người người nhà nhà đều nô nức xách theo băng ghế đi xem.
Khắp đường lớn ngõ nhỏ đều là người, thật sự vô cùng hứng thú.
Lần đó nơi chiếu cách thôn mười mấy km đường, mấy người Chu Trân Thái Lệ Hoa háo hức đi xem, Trần Nhu thì không muốn đi, quá xa.
"Không mua." Trần Nhu một lời không đổi.
Cô muốn giữ tiền tích cóp để làm ăn buôn bán, làm sao có thể dùng tiền hoang phí. Hàn Quốc Ban vẫn còn muốn tranh thủ khuyên nhủ, Trần Nhu lại hỏi: "Em đun nước cho anh tắm nhé?"
"Được." Hàn Quốc Bân gật đầu, tạm thời ép chuyện mua TV xuống. Bây giờ vẫn còn sớm, không chừng về sau vợ anh lại thay đổi ý định thì sao.
Nhưng Hàn Quốc Bân lại không biết vợ anh sẽ không thay đổi ý định đâu.
Nhiều tiền như vậy làm gì chẳng được, mua TV quá phí phạm.
Mọi người vừa rời đi không lâu, em bé Tranh Tử đã ngăn không được cơn buồn ngủ, bây giờ đang ngủ ngon ở trong phòng.
Trần Nhu liền vào bếp nấu nước, mang sang nhà tranh sau nhà,. Trần Nhu xoa xà bông cho anh, hỏi tiếp theo có phải anh sẽ phải chạy xe đường dài tiếp hay không?
"Không cần đi nữa, sau này chỉ cần lái xe lên tỉnh là được rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu lúc này mới gật đầu: "Ở nhà cha mẹ cho anh chị chia nhà, anh cả anh hai chia ra, muốn mua hai cái nồi."
"Lần sau đi lên tỉnh anh sẽ mang về cho." Hàn Quốc Bân cũng đồng ý.
Không chà lưng cho Hàn Quốc Bân được bao lâu, người trong thôn liền tới đây đổi phiếu.
Vừa rồi đều là dàn ông đến ngồi, hiện giờ thì là các chị vợ và các cô gái mới lớn.
Anh cả Hàn Hàng nhanh chóng chạy ra sau nhà gọi mẹ.
"Con vào đây chà lưng cho cha, mẹ ra ngay." Trần Nhu liền đem xác mướp đưa cho thằng bé nói.
Hàng Hàng nhanh miệng vâng một tiếng, chạy vào chà lưng cho cha, hỏi chuyện TV hai cha con đều thống nhất ý kiến muốn mua một cái TV
Đừng nhìn mấy đứa còn nhỏ vậy nhưng cái gì cũng biết hết, có lần trong thôn được chiếu phim điện ảnh, Hàn Quốc Bân đạp xe đạp đèo hai anh em nó đi xem. Chu Chu có thể không có nhiều ấn tượng, nhưng Hàn Hàng lớn hơn thì còn nhớ rất rõ.
Tuy vậy việc trong nhà nó đều là do mẹ quyết định, cha dù có đồng ý cũng vô dụng. Dù gì thì nó còn nhỏ, không hiểu được cha nó cũng là khai ngân phiếu khống, có tiền là có thể mua.
Lần này Hàn Quốc Bân mang theo không ít phiếu quyên trở về.
Vợ Đại đội trưởng Trần Ái Đệ liền tới đây muốn đổi mấy tờ phiếu gạo. Có đôi khi Đại đội trưởng muốn đi đến huyện khác khảo sát, phải ở bên ngoài ăn cơm, vì vậy rất cần phiếu gạo.
Trần Nhu còn bí mật đưa cho chị ấy một tờ phiếu yên, miễn phí, gửi cho Đại đội trưởng.
Trần Ái Đệ cười tươi rồi cũng nhận lấy.
Lần này còn có một loại phiếu tương đối lạ là phiếu phích nước nóng.
Trong nhà Trần Nhu có một cái, còn cả ấm nước quân dụng, không dùng đến. Thế nhưng cô cũng không đổi cho ai, cất đi trước đã.
Bên nhà chị cô vẫn còn chưa có, hơn nữa anh cả anh hai cô chia nhà ra cũng thiếu đủ thứ, nhưng mà trước mắt vẫn nên để dành cho chị cô đi.
Còn những phiếu khác cũng có không ít, một tờ phiếu đường đỏ, ba tờ phiếu vải bố, mấy loại phiếu bông, phiếu xà phòng cùng phiếu giày vải cũng có đủ cả.
"Lần này Quốc Bân đúng là mang được không ít phiếu về đó." Mọi người ai nấy đều rất vui.
"Đi tận hai tháng, trên tỉnh khai chứng minh cho, để đơn vị phát trợ cấp. Tiền thì chưa đưa, nhưng lại cấp khá nhiều loại phiếu quyên, còn một ít là do Quốc Bân đổi với đồng nghiệp." Trần Nhu nói.
"Một lần đi mất tận hai tháng, ở bên ngoài đúng là không dễ dàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận