Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 236: Bà Nội Hung Dữ

Chương 236: Bà Nội Hung DữChương 236: Bà Nội Hung Dữ
"Đúng là không dễ dàng, vội đến mức tắm rửa cũng không kịp. Tôi vừa mới ở đằng sau chà lưng cho anh ấy đó, một thùng tắm toàn là bùn đất thôi." Trần Nhu cười nói.
"Khẩu súng kia cũng cần phải rửa đó, đêm nay còn phải dùng." Có kia tức phụ tùy tiện đanh đá trực tiếp nói một câu trắng trợn như vậy.
Không ít cô gái trong thôn chưa xuất giá nghe vậy đều đỏ mặt, còn những người đã đủ đầy chồng con thì đều nhấp miệng cười.
"Vợ Đại Quý cứ chờ đó, xem lần sau tôi còn đổi cho cô nữa hay không." Trần Nhu cười mắng một câu.
Mọi người đều cười vang, sau đó chuyển đề tài tới chuyện điện đóm, Trần Nhu nói: "Hẳn là không được nhanh như vậy đâu. Nhanh thì sang năm, muộn thì ba nam năm năm sau có cũng là bình thường."
Mọi người gật đầu, Trần Nhu lại nói: "Không nói chuyện tiếp được với mọi người nữa, phải nhanh chóng đi nấu cơm thôi."
Thời gian đúng là không còn sớm, mọi người cũng tan đi.
Trần Nhu cất tiền đổi phiếu đi, rửa sạch tay liền bắt đầu nấu cơm.
Hàn Quốc Bân giặt sạch sẽ quần áo của mình rồi phơi lên, sau đó vào bếp giúp vợ nhóm lửa.
Hiện giờ anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô, trò chuyện không thôi cũng được.
Tuy vậy hôm nay anh vừa trở về, người tới cửa tới khẳng định không ít. Hàn đại tẩu mang theo ba đứa bé lại đây, Thiết Đản Lư Đản cùng Bảo Đản.
Hàn đại ca hôm nay đi vớt cá, chị ấy xách một con sang đây cho.
"Chú hai đã về rồi, đêm nay hai đứa Thiết Đản Lư Đản không được tới nữa rồi." Hàn đại tẩu cười nói.
Hàn Quốc Bân lần này rời nhà hơi lâu, Hàn đại ca bèn bảo hai anh lớn Thiết Đản và Lư Đản buổi tối sang đây ngủ cùng Hàng Hàng với Chu Chu.
Quả thực như vậy khiến cho không khí có vẻ an toàn hơn. Một ngôi nhà ngói lớn như vậy, bên trong chỉ có Trần Nhu và mấy đứa bé.
Hai tiểu tử thiếu niên Thiết Đản cùng Lư Đản sang đây, mấy người có tâm tư xấu đều phải suy nghĩ lại.
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, anh cả anh làm không sai.
Trần Nhu vào nhà câm bịch kẹo sữa ra, nói: "Bịch kẹo sữa này để cho ba anh em chúng ăn ngọt miệng."
"Không được không được, bóc ra mấy cái cho Bảo Đản là được, hai anh nó lớn như vậy rồi còn ăn kẹo gì nữa." Hàn đại tẩu xua tay nói.
"Chị dâu cứ cẩm về, chị và anh cả cũng ăn vài viên cho ngọt miệng, cuộc sống mấy năm gần đây rất tốt." Trần Nhu cười đưa cho chị.
Hàn đại tẩu cười vô cùng vui vẻ, xem ra là vợ chú hai thật lòng muốn cho, nói: "Vậy tôi nhận nhé?"
"Chị không nhận thì em cũng bảo Hàng Hàng mang qua đó." Trần Nhu nói.
Chị em dâu hai người nói chuyện, Hàn đại tẩu xem thấy Trần Nhu đã nấu xong cơm thì không ở lại nữa, dẫn theo ba đứa con về nhà.
Trần Nhu đã kêu anh cả Hàng Hàng mang sang nhà bà nội nó một túi đường đỏ.
"Cha con lần này mang theo không ít đồ đạc về nhà, vậy mà chỉ mang một túi đường đỏ sang đây à?" Bà Hàn hỏi Hàng Hàng.
"Bà nội không cần sao?" Hàng Hàng ngốc luôn, hỏi lại.
"Cút cút cút." Bà Hàn bị hỏi cho nghẹn họng, mắng.
Hàng Hàng cũng không biết vì sao bà nội lại tức giận, liền xoay người chạy nhanh về nhà. Bà nội đúng là hung dữ, vẫn là bà ngoại nó hiên lành nhân hậu hơn.
"Bà nội, con muốn uống nước đường đỏ." Hàn Tư và em trai nó Hàn Bác nói, hai anh em đôi mắt rực sáng nhìn túi đường đỏ.
"Cháu ngoan của bà, đợi một lát, giờ bà đi pha cho mỗi đứa một chén ngay đây." Bà Hàn cười hiền nói.
Khi Hàn Quốc Lâm lái xe đèo Tống Hiểu Ngọc về đến nhà, hai anh em các bé mỗi người đang bê một chén đường đỏ uống đến quên cả trời đất.
"Nước đường đỏ ở đâu ra đây? Đường đỏ trong nhà không phải hết rồi hả." Hàn Quốc Lâm dừng xe hỏi.
"Anh Hàng đưa đến, tận một gói cơ." Hàn Tư nói.
Em trai bé, Hàn Bắc gật đầu: "Uống ngon lắm"
Tống Hiểu Ngọc nghe thấy hiểu ra, vội vàng nói: "Nhất định là anh hai đã trở về, để em qua đó xem."
Đương nhiên là đi nhanh đến đây xem xem có thêm phiếu quyên gì không, dù sao thì lần này cũng đi lâu như vậy rồi, vậy thì khẳng định sẽ có.
Hàn Quốc Lâm cũng không quản vợ anh ta, cười nói với mẹ mình: "Mẹ cũng không cần mua, anh hai mang đến đây hiếu kính là đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận