Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 237: Lưu Manh

Chương 237: Lưu ManhChương 237: Lưu Manh
Bà Hàn tức giận nói: "Nhưng mẹ nghe nói anh con đổi không ít phiếu quyên ra ngoài, cũng không thấy mang ít nào đến đây hiếu kính mẹ, lấy gói đường đỏ đến để lừa gạt mẹ với cha con!"
Hàn Quốc Lâm nhịn không được nói: "Những lời này mẹ cũng đừng nói trước mặt anh hai nhé, tổn thương lắm đấy."
"Anh con mà đến đây mẹ phải mắng cho một trận!" Bà Hàn hừ một câu, nói.
Nói đến Tống Hiểu Ngọc, cô ta đi giày da sang bên này, cả nhà đang ăn cơm trong nhà.
"Em dâu ba, em ăn cơm chưa, ngồi ăn cơm với bọn chị luôn này." Trần Nhu khách khí nói.
Hôm nay thức ăn trong nhà không tồi, còn mang một con cá đến đây, nấu tương đậu cá ăn, thật sự rất thơm ngon.
Còn đập hai quả trứng ngỗng làm một đĩa trứng ngỗng xào.
Lại thêm một bát cải trắng, bà món đồ ăn thì có hai món mặn, ăn với cơm hạt kê khô, nước cơm coi như canh để uống.
"Em không ăn đâu, mẹ cũng nấu cơm xong rồi, anh hai về rồi, em chỉ sang hỏi một chút lần này anh ấy có mang phiếu quyên gì về không?" Tống Hiểu Ngọc hỏi "Mang về không ít, nhưng em đến chậm rồi, đổi hết cho mọi người trong thôn rồi" Trần Nhu nói.
"Đổi hết rồi hả?" Tống Hiểu Ngọc không tránh được ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, đáng ra còn có phiếu của một đôi giày bông, nhưng bị cái người miệng rộng vợ của Đại Quý đổi mất rồi" Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc đau lòng, nói: "Tại sao không chờ em chứ”
"Các cô ấy đến đây, chị cũng không ngăn được mà" Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc còn nói gì được nữa? Chỉ có thể đi về, lễ ra năm nay cô còn muốn tích cóp một chút phiếu vải để may bộ quần áo mới, Quốc Lâm nhà cô ta cũng nên may một bộ mới, nhưng phiếu vải lại không đủ.
Trần Nhu mặc kệ cô ta, chăm sóc cả nhà từ lớn đến bé ăn xong cơm chiều, hôm nay ăn hơi muộn một chút.
Đêm nay Hàn Quốc Bân đã tính toán xong, anh với vợ anh cũng nên gần gũi một chút, nhưng lại có hai đứa con trai không bớt lo tẹo nào.
Hai anh em vì lâu không được nhìn thấy cha, đòi ngủ ở phòng bên này. Mấu chốt là vợ anh còn đồng ý.
Cả nhà ngồi quây quần trên giường đất ăn trái cây đồ hộp, hai anh em lại nghe cha các bé kể truyện cổ tích, sau đó mới lần lượt ngủ say. Đắp chăn cho các bé cẩn thận, lại đắp thêm cho con gái nhỏ thêm chiếc chăn bé nữa, Hàn Quốc Bân mới vội vàng kéo vợ anh qua.
Trần Nhu lấy cùi chỏ đẩy nhẹ anh một cái, hạ giọng nói: "Anh định làm gì”
"Vợ ơi, anh ở bên ngoài nhớ em muốn điên lên rồi" Hàn Quốc Bân thấp giọng nói.
"Gì mà nhớ đến điên, em thấy anh đúng là đồ háo sắc, muốn chơi trò lưu manh ấy" Trần Nhu hừ nói.
"Anh với vợ anh thì sao lại gọi là lưu manh được" Hàn Quốc Bân nhẹ giọng cười.
"Như này còn chưa gọi là lưu manh thì gọi là øì?" Trần Nhu nói
"Như này gọi là yêu vợ" Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu hôm nay được mở rộng tâm mắt một phen người đàn ông thương vợ là thương như thế nào, trước khi ngủ tay chân cô bủn rủn với lấy bao diem đánh một que lên, nhìn đồng hồ đã là 10 rưỡi đêm.
Từ khi cho bọn nhỏ ngủ đến bây giờ, tuy rằng trong lúc ngủ sẽ tỉnh dậy, nhưng cũng không bao lâu lại ngủ lại.
Nửa đêm cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng con gái tỉnh lại, là Hàn Quốc Bân bế đi thay tã sau đó bế lại đây để cô cho bé ti, sau đó anh lại ru con gái ngủ, toàn bộ quá trình không cần Trần Nhu nhúng tay. Trần Nhu cũng tiếp tục việc ngủ của mình, buổi sáng hơn năm giờ, bé gái Chanh Tử đã tỉnh dậy rồi, người làm cha Hàn Quốc Bân này liền giúp con gái kiểm tra tã lót, bỏ tã cũ đi sau đó dùng nước ấm lau qua mông xong mới bọc tã mới vào.
Những việc này anh đã quen thuộc hết, từ khi có con trai cả đã bắt đầu học, đến bây giờ động tác cũng đã rất thuần thục.
Bé gái hơn hai tháng sắp được ba tháng, chính là giai đoạn ăn xong lại ngủ ngủ dậy lại ăn, chỉ như vậy thôi mà cô gái bé nhỏ đã đói bụng, cho nên Hàn Quốc Bân ôm bé lại đây cho vợ anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận