Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 242: Xóa Nạn Mù Chữ

Chương 242: Xóa Nạn Mù ChữChương 242: Xóa Nạn Mù Chữ
Vào đến nhà quay đi pha nước đường cho mẹ và em gái, nói: "Gần đây trời lạnh thật, đi bộ còn đỡ hơn một chút, đi xe gió lạnh giống như dao nhỏ cạo vào mặt vậy."
"Chị nghĩ em đeo khăn quàng trên cổ em không có tác dụng gì hả Trần Nhu cười nói, cô còn lấy cả khăn quàng của nhà cô cuốn quanh mặt, nếu không thì đúng là chịu không nổi.
Mẹ Trần nói: "Đại Bang và An Văn An Võ đâu?"
"Hai anh em chúng nó đi học rồi, Đại Bang vào núi săn gà rừng." Chị tư nói: "Đợi lát nữa mà săn được thì mẹ mang về ăn với cha con."
"Sao không thấy nói là cho em?" Trần Nhu nói
"Quốc Bân về rồi, em thiếu gì cũng được chứ không thiếu ăn, mặc kệ em." Chị tư nói: "Nhưng mà chuẩn bị một ít lạc cho em này"
Trần Nhu cười cười, móc đường đỏ từ trong lòng ra, nói: "Gói đường đỏ này cho chị đó."
"Mang đường đỏ cho chị làm gì" chị tư không lấy, nói: "Quốc Bân mua về cho em, em đừng mang đến đây."
"Quốc Bân mang về bốn gói, nhà cũ bên kia cho một gói, em cũng cho cha mẹ một gói, gói này mang đến cho chị cất đi dùng dần, nhà em vẫn còn một gói" Trần Nhu nói: "Đừng đẩy với em nữa, trời lạnh thế này thi thoảng nấu cho mình một chút canh đường đỏ với gừng uống cho am người, còn bổ máu."
"Nghe lời em gái con đi, nấu nhiều canh đường đỏ với gừng uống một chút, xem có thể bồi bổ thân mình không, không biết chừng lại có thể có thai" Mẹ Trần nói.
Chị tư nhìn em gái mình nói: "Đây là Quốc Bân đó, nếu đổi một người đàn ông khác đều nên bực mình em đưa đồ nhà mẹ đẻ như vậy."
"Em ở cữ là nhà mẹ đẻ cho em, lại tặng nhiều trứng gà cho em như vậy, em thân thiết với nhà mẹ đẻ, trong lòng Quốc Bân hiểu rõ." Trần Nhu nói.
Nói xong lại móc từ trong túi ra phiếu phích nước nóng, nói: "Nhưng đây mới là mục đích chính hôm nay em đến đây, chị tư tìm thời gian thích hợp nói anh rể vào thành mua một cái về nhà, đại hàn không nên uống nước lạnh."
Chị tư cũng đi lớp học xoá nạn mù chữ, nhìn thấy phiếu này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "phiếu phích nước nóng?" đúng là thứ trong nhà đang thiếu, bây giờ nhà chị ta cũng chỉ dùng cái ấm trà bằng gốm sứ.
"Biết ngay là chị cần mà, nhìn thấy Quốc Bân đem về đến nhà em cất đi ngay" Trần Nhu cười nói.
Mẹ Trần nói: "Đây cũng là em gái ruột thương con đó, anh cả anh hai các con ra ở riêng cũng thiếu đó, nhưng mà Nhu Nhu cũng chưa cho bọn họ."
Nói đến đây bà cũng nhớ đến lời nói của con dâu thứ hai, nói: "Cái nôi 25 đồng tiên chị dâu hai của các con còn sợ đắt, còn hỏi mẹ chú nhỏ có kiếm ít nào không? Mẹ cũng không muốn trả lời cô ta luôn!"
"Bố chồng của con có phiếu công nghiệp đi đổi, mà mua vào cũng phải đến 25 đồng tiền, chị dâu hai còn kêu đắt?" chị tư nói.
"Đúng vậy, còn nghĩ Quốc Bân sẽ lấy tiền lời của cô ta." Mẹ Trần nói
Trần Nhu trong lòng buồn cười, nhưng mà cũng lại cũng ấm áp, đây là mẹ cô thiên vị cô.
Ngồi bên nhà chị tư cô nói chuyện hơn nửa tiếng, sau đó Trần Nhu gọi mẹ cô về, không đi lâu được, cô gái nhỏ Chanh Tử còn phải cho bú sữa nữa.
Chị tư tiễn hai người ra cổng, nói mấy hôm nữa sẽ về thăm nhà mẹ đẻ.
"Lạc này chị bóc sẵn rồi mang cho em, em sẽ không đẩy qua đẩy lại với chị nữa, nhưng trứng gà một quả chị cũng đừng cầm sang, nhà em có nhiều trứng rồi." Trân Nhu nói với chị cô.
"Biết em được gả cho người chồng tốt rồi" chị tư cười mắng.
"Chị tư gả cũng tốt như vậy mà" Trần Nhu cười cười: "Em với mẹ về trước đây, nếu An Văn An Võ mà không cần đi học, chị cũng mang hai đứa sang đi, em làm đồ ngon cho hai đứa ăn."
Cô nói xong liền đèo Mẹ Trần đi về. Sau khi hai người trở về, người trong thôn cũng hỏi thăm: "Người đi cùng bà thông gia đến đây, là em gái sao?”
"Là em gái cháu" chị tư cười nói: "Gả chông đã nhiều năm, đến tận hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi đến đây."
"Khó lắm mới đến chơi, sao không ở lại ăn một bữa cơm mới về?" Người trong thôn lại hỏi.
"Cháu ngoại gái còn nhỏ, vẫn phải bú sữa, không ra ngoài được lâu." Chị tư nói.
"Đi xa như vậy đến đây, cũng không ngồi chơi được bao lâu." Người trong thôn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận