Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 243: Hai Thùng Cơm

Chương 243: Hai Thùng CơmChương 243: Hai Thùng Cơm
"Là đi sang đây tặng một cái phiếu phích nước nóng cho cháu." Chị tư cười nói, đường đỏ cũng không nhắc đến, để nhà mình cất đi dùng dần.
"Phiếu phích nước nóng? Đó đúng là đồ vật hiếm lạ." Người trong thôn không khỏi nói.
"Đúng vậy, đây cũng là em gái ruột, nếu không làm gì có ai có thể bỏ ra được?" chị tư cười cười.
An Đại Bang và hai đứa con trai đến buổi trưa mới về đến nhà, cũng nghe nói về việc dì nhỏ và bà ngoại đến chơi
"Đúng là có đến, qua mấy ngày nữa mẹ về bên kia, hai đứa nếu không phải học thì đi cùng mẹ sang bên kia đi” chị tư nói.
Sau đó đưa phiếu phích nước nóng cho chồng chị ta, nói: "Em gái em mang đến đây, anh xem có lúc nào rảnh, đi mua một cái về"
"Được" An Đại Bang cầm lấy, gật đầu: "Mấy ngày nữa em muốn đi qua đó, anh xem có bắt được cá không, em cầm mang cả sang đó đi."
"Vâng." Chị tư gật gật đầu.
Ba ngày sau Trần tứ tỷ sang đây. Hôm nay có vẻ tuyết sẽ rơi nên thừa dịp trước khi tuyết rơi chị vội sang.
Tay mang theo ba cân lúa mạch thường ăn sang, có vẻ còn mang cả phần lớn đậu phộng trong nhà, cuối cùng là vài con cá An Đại Bang bắt được.
Hai đứa An Ca cùng An Võ theo chân chị cùng sang. Hai đứa giờ đều là những thiếu niên rồi, lớn lên giống chị cô, đứng cạnh hai đứa em họ nhìn có nét hao hao giống nhau.
Như này người khác vừa nhìn vào đã biết là người nhà.
Trân Nhu nhìn thấy hai đứa cháu trai cũng rất vui vẻ, cười nói: "Lần này đến trường học, chờ qua hai năm là hai đứa sẽ cao bằng dì rồi."
"Mẹ chê chúng con ăn thùng uống vại, tốn gạo." An Ca cười nói.
"Đúng vậy, ghét bỏ chúng con, nói sinh ra hai cái thùng cơm." An Võ gật đầu.
"Lại đây với dì, dì cho hai đứa ăn no." Trần Nhu cười nói, sau đó không còn lời gì để nói khi thấy chị mình cầm túi lương trong tay. Sang chơi thì sang thôi, còn phải mang riêng theo lương thực nữa, đây là sợ hai đứa con trai mình ăn nghèo nhà cô đấy?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trần tứ tỷ cầm theo ba cân lương thực sang đây. Thời buổi này chính là như vậy, rất nhiều lúc nếu muốn ở lại ăn cơm thì phải tự mình mang lương thực, nhà ai cũng không dễ dàng, làm sao có thể ăn không trả tiền?
"Hôm nay chính là muốn sang đây ăn uống, em cứ xào thêm vài món thức ăn là biết ba người chị có ăn nghèo được hay không." Trần tứ tỷ nói. An Ca An Võ nhếch miệng cười.
"Mang các em trai ra ngoài chơi đi." Trần Nhu cho bọn chúng mấy viên kẹo sữa, đuổi đùa.
"Đi, em dẫn các anh đi nặn pháo đất." Hàn Hàng nói với hai người anh họ.
"Em cũng đi." Hàn Chu cũng nhanh miệng nói.
Bọn nhỏ ăn kẹo rồi đi ra ngoài, Trần Nhu liền bắt đầu nấu cơm.
Hôm nay có chân heo, cô chặt ra thành từng miếng vừa ăn cho vào nồi, thêm đậu phộng vào hầm cùng.
Lại đi lấy một dẻ xương sườn ra chặt, vừa chặt vừa nói chuyện phiếm với chị gái trong bếp. Trong phòng ngoài phòng đều ấm áp.
Hỏi phích nước nóng có mua được không. Trần tứ tỷ liền nói được, ngay sau hôm đó An Đại Bang đã chạy vào huyện mua rồi.
"Em thấy hai đứa An Võ An Ca đều đang bước vào giai đoạn dậy thì phát triển vóc dáng, chị cần phải chú ý nhiều hơn đó." Trần Nhu giơ tay chặt xuống dẻ xương sườn, nói.
"Chị không tiết kiệm, đều nấu cho hai đứa nó ăn." Trần tứ tỷ nói: "CHị lo lắng qua hai ba năm nữa, đến lúc đó trong nhà kiếm công điểm cũng không đủ cho bọn nó ăn mất."
"Có gì mà lo, tự hai đứa nó đã có thể kiếm công điểm, chị đừng sợ chúng ăn đến nghèo nhà." Trần Nhu cười.
Cô thấy hai đứa cháu trai đều gầy gò quá mức. Tuy rằng người rất có tỉnh thần nhưng sắc mặt cũng không giấu được chút vẻ vàng vọt.
"Hai đứa nó đều giống cha, về sau không thể nào lùn được. Hơn nữa cuộc sống hiện giờ so với khi chúng ta còn nhỏ khá hơn nhiều, chúng ta năm đó có thể ăn được no ba phần đều là từ trong miệng cha mẹ tiết kiệm ra." Trần tứ tỷ nói.
Hiện giờ hai con trai chị có thể được ăn no bảy phần. Không quá no nhưng cũng không đến mức bị đói bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận