Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 245: Thủ Thi

Chương 245: Thủ ThiChương 245: Thủ Thi
An Ca An Võ thiếu chút nữa bị chọc cười phun cả cơm ra, Trần tứ tỷ cười mắng: "Bụng của hai đứa nó chính là hai cái động không đáy, bao nhiêu đồ ăn cho đủ?"
"Kệ chị ấy, các con cứ việc ăn, bánh bột ngô đã sắp hết rồi." Trần Nhu múc cho An Ca An Võ một muôi đậu phộng xương sườn vào bát, nói.
"Đừng múc nhiều quá, còn Hàng Hàng và Chu Chu nữa." Trần tứ tỷ cầm lấy cái muôi, múc cho hai đứa cháu ngoại của mình.
"Trước khi đi làm cha chúng đã làm bánh bao thịt cho chúng ăn rồi." Trần Nhu nói.
"Đúng đúng, các anh không đến đây sớm một chút, bánh bao thịt kia ăn rất ngon." Anh hai Hàn Chu nói, khẩu âm này là nó học theo An Võ An Ca.
"Bột mì không có nhiều, không cất để Tết làm van thắn ăn sao." An Ca hỏi.
"Hai đứa nó muốn ăn, dượng con liền chiều, làm cho chúng ăn." Trần Nhu nói, múc cho chị mình một muôi lớn chân heo, xương sườn đậu phông.
"Em múc nhiều như vậy làm gì." Trần tứ tỷ vội nói.
"CHị đừng đẩy, mau ăn đi. Ăn xong còn nhanh chóng trở về, hôm nay trời âm u nặng, đừng để đến lúc mưa." Trần Nhu nói. "Không mưa được đâu, muốn mưa cũng khoảng chừng hai ngày nữa." Trần tứ tỷ muốn đem thịt gắp vào tổng bát Hàng Hàng.
Hàng Hàng rụt tay lại, cười nói: "Dì cả, dì cứ ăn đi"
"Đúng vậy, trong nồi vẫn còn nhiều mà." Hàn Chu ăn đậu phộng được hầm mềm như bông, dính đầy mỡ quanh miệng, thật sự ăn ngon nuốt lưỡi.
"Chị mau ăn đi mà." Trần Nhu nói chị, lại gắp tiếp đồ ăn cho hai cháu ngoại trai.
Ăn xong rồi, Trần Nhu không dám giữ ba mẹ con ở lại lâu bởi vì sắc trời đã đen hơn khi nãy rồi, nói: "Chị đi ngang qua nhà thì nói mẹ một tiếng rồi nhanh chóng trở về, em thấy không đến hai ngày là mưa rồi."
Đúng là không đợi đến hai ngày, Trần tứ tỷ vừa dẫn hai đứa con trai về đến đầu thôn mưa đã bắt đầu tí tách rơi xuống. Mẹ con ba người nhanh chóng chạy về thế nhưng vẫn bị dính không ít nước mưa.
"Dì tính chuẩn thật đấy, bằng không chúng ta lúc này mới đi được nữa đường thôi." An Võ nói.
"Đúng vậy, dì nhìn sắc trời giỏi hơn mẹ nhiều." An Ca cũng gật đầu nói.
"Hai tên tiểu tử thối, qua nhà dì chơi mà đúng là không khách khí, ăn sạch nòi thịt kia rồi!" Trần tứ tỷ trừng mắt với hai đứa mắng.
"Dì cứ giục chúng con ăn mà." An Ca nói. "Đối đầu đối đầu, chúng ta chén đều buông xuống, tiểu dì trực tiếp lấy qua đi cho chúng ta múc kia chén làm đừng dư lại đều ăn xong." An Võ gật đầu.
Lúc này cha chúng An Đại Bang liền từ trong phòng ngáp một cái đi ra, anh ở nhà trông nhà tranh thủ ngủ một giấc.
Trần tứ tỷ liền kể với anh, ba mẹ con nhà chị qua nhà em gái ăn hai de xương sườn, còn có hai cái móng heo lớn!
Nghe vậy An Đại Bang cũng có chút thèm ăn.
Trần Nhu ở nhà thấy mưa rơi xuống cũng có chút lo lắng, chị với hai đứa cháu sẽ không bị xối ướt như chuột lột chứ?
Hơn nữa trời đổ cơn mưa này xuống khiến thời tiết lạnh ngắt như một ngày mùa đông. Trời mưa đến tận đêm, nhiệt độ không khí giảm xuống thấp vài độ.
Hàn Quốc Bân vẫn như cũ về nhà lúc nửa đêm. Trứng gà trong nhà vẫn còn, anh liền xách theo một miếng thịt về nhà.
"Em thấy có vẻ tuyết sắp rơi rồi, trời nếu lạnh quá thì anh cũng đừng về." Trần Nhu dặn dò anh.
"Được, anh biết mà." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trần Nhu trừng anh một cái, biết cái gì chứ. Người đàn ông này sau lần trước ra ngoài tạn hai tháng mới về nhà thì trở nên đặc biệt dính người. "Ở bên ngoài ăn no rồi chứ." Sau khi lên giường, Trần Nhu dựa vào lồng ngực anh, hỏi.
"No rồi." Hàn Quốc Bân nhìn mấy đứa bé đang nằm trên giường cùng họ, hôn cô một cái, nói: "Ngủ đi, đêm nay không trêu em nữa." Dù sao cũng phải để vợ anh nghỉ ngơi một chút.
Trần Nhu lườm anh, miệng người này đúng là không đứng đắn.
Hàn Quốc Bân cảm thấy mỹ mãn, ôm vợ mình trong lòng đi ngủ.
Đến buổi sáng hôm sau, trời đất vô cùng tối tăm, Trần Nhu vừa nhìn đã biết hôm nay khẳng định tuyết sẽ rơi.
Lúc Hàn Quốc Bân ra ngoài, Trần Nhu liên nấu cho anh một bát canh gừng, dặn anh tuyết có ngừng cũng đừng trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận