Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 256: Tặng Đồ

Chương 256: Tặng ĐồChương 256: Tặng Đồ
Lời này đúng là không sai. Thời đại đi lùi mất nhiều năm, hiện giờ cần phát triển tát nhiên yêu cầu một số lượng lớn nhân tài. Vì thế chỉ cần tốt nghiệp đại học là có thể làm quan!
Năm nay thi không đậu, nhưng vẫn còn sang năm để thi. Vì vậy tất nhiên có nhiều người tiếp tục vùi đầu khổ đọc.
Tuy vạy, hiện giờ mọi người đã không còn quá nhiều hứng thú đối với chuyện thi đại học như lúc đầu tin tức nổ ra nữa. Sinh viên tốt thì tốt, nhưng khoảng cách giữa bọn họ với người nhà quê quá xa.
Đã là cuối năm, ngày 25 hôm nay là ngày xay đậu hũ, trong nhà Hàn đại ca liền làm một mẻ.
Hàn đại ca mang sang nhà cha mẹ vài miếng, thế là phải ăn vài ánh mắt như dao của Hàn đại tẩu.
"Mang qua đó cũng không có được nửa câu dễ nghe, còn mang qua làm gì?" Hàn đại tẩu hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm mấy miếng mang sang cho Trân Nhu.
Sang đến nơi, nghe được âm thanh Hàng Hàng đọc sách thì cười nói: "Chăm chỉ học tập nhé, về sau còn phải thi đại học."
"CHị dâu về nhà cũng phải bảo mấy đứa Thiết Đản Lư Đản chăm chỉ học tập nữa." Trần Nhu nhận lấy đậu hủ, nói.
"CHúng nó đọc sách làm gì chứ, cứ xuống ruộng kiếm công điểm thôi." Hàn đại tau xua tay nói.
Hiện tại đi học không tốn quá nhiều tiền, chỉ mất hai khối tiền mà thôi, Hàn đại tẩu cũng không phải luyến tiếc.
Nhưng mấu chốt là đừng để tốn tiền mà còn học không tốt.
Hơn nữa theo chị ấy thấy thì muốn thi đỗ đại học đâu phải là việc dễ dàng gì? Không thấy nhiều thanh niên trí thức như vậy mà chỉ có lấy một người thi đỗ thôi sao?
"Trong nhà nếu xuất hiện một sinh viên, đó chính là chuyện quang tông diệu tổ." Trần Nhu nói: "Có thể làm quan."
"Tôi cũng rất muốn, tổ tiên nhà họ Hàn ta không có lấy một người đọc sách, tất cả đều là xuất thân chân đất. Hai đứa nhà tôi làm việc còn được nhưng cứ động đến học tập thì sẽ lập tức ngủ gà ngủ gật. Nếu như chúng quyết tâm học tập thật thì tôi dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cho chúng học lên cao!" Hàn đại tẩu nói một hơi, lại tiếp: "Chẳng qua tôi thấy Hàng Hàng thì được, có chút bộ dáng của người đọc sách."
"Gì mà bộ dáng của người đọc sách chứ, vẫn còn cần em phải cầm roi canh chừng đó." Trần Nhu xua tay nói.
Không thể không nói Hàn đại tẩu một lời thành sấm. Tổ tiên từ trước đến nay của nhà họ Hàn đúng là không có được một người đọc sách, bao gồm cả con trai lớn của cô.
Đừng nhìn thẳng bé lớn lên giống cô, thế nhưng tính tình thì lại hoàn toàn giống cha nó. Nhưng mà Trần Nhu cũng mặc kệ những chuyện đó.
Đối với quan điểm của cô, mấy đứa con ăn cũng được chơi cũng được, cô đều chưa có ý kiến. Nhưng hiện giờ đã bắt đầu học tập, mỗi ngày cô sẽ quy định thời gian, nhất định phải hoàn thành theo quy định, bằng không đừng mơ cô sẽ khách khí. Cây trúc rơi vào người không 'ngon' như cây trúc Trần Nhu vẫn hay xào thịt cho các con ăn.
Hàn Quốc Bân từ khi con nhỏ tới lớn chưa từng động tay động chân với con một lần, người đàn ông này nhìn thì thô ráp, nhưng thật ra anh rất thương con cái.
Trần Nhu thì không giống vậy. Từ trước đến nay cô dạy dỗ con cái, bao gồm cả con gái đều là để cho con độc lập lớn lên, không nghe lời thì cô có thể trực tiếp đánh.
Cho nên trong tất cả mấy đứa con trong nhà đều sợ mẹ, nhưng không sợ cha.
Anh cả Hàn Hàng ngồi trong phòng nghiêm túc ngoan ngoãn như lúc này đều là hiệu quả của việc ăn qua ba cây trúc của mẹ rồi.
Đừng nghi ngờ, thực sự có hiệu quả.
Hàn đại tẩu nghe lời cô nói thì buồn cười không chịu được, lại hỏi: "Tôi nghe nói thím tặng cho nhà cha mẹ bên kia năm thước phiếu vải bố?" "Lại là nghe vợ Đại Quý nói sao?" Trân Nhu cười nói.
"Nghe vợ Xuyên Tử nói, Hàng Hàng vừa qua đã đứng ở cửa hô lớn ' bà nội, mẹ con bảo mang sang cho bà và ông năm thước phiếu vải bố, cho ông bà làm một bộ quần áo mới! '" Hàn đại tẩu nhại theo nói.
"Đúng, em có tặng, để hai ông bà làm một bộ quần áo mới." Trần Nhu cười thanh.
Đương nhiên là cô cố ý bảo con trai cả kêu lớn như vậy.
Khi còn nhỏ Hàng Hàng mang gì đến đều trực tiếp đi vào, gì cũng không nói. Hiện giờ nghe theo lời mẹ nó, mỗi lần qua tặng đồ đều hô to như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận