Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 259: Mượn Tiền

Chương 259: Mượn TiềnChương 259: Mượn Tiền
Chỉ là hiện giờ người tuần tra rất ít, những hôm anh không về nhà mà ở lại huyện có đi dạo vài lần, thế là cũng có người tới lấy ra hạt dưa hỏi anh có muốn mua hay không?
"Vẫn là nên từ từ hãy đi." Trần Nhu nói.
"Anh muốn cầm qua cho cô ấy." Hàn Quốc Bân lại nói: "Cô ấy ở trên huyện dã lâu nên quen thuộc, trong lòng cũng nắm chắc."
"Vậy cần em làm gì?" Trần Nhu nói.
"Hỏi chị dâu xem chị ấy có hay không, có lời thì sau bảo chị ấy lấy mấy cân mang đi bán thử." Hàn Quốc Bân liền đáp.
"Được." Trần Nhu đồng ý.
Ngày hôm sau cũng sang nhà sớm tìm Hàn đại tẩu lấy đậu phộng, Hàn đại tau hỏi: "Thím đã ăn hết rồi sao?"
"Vẫn còn một ít ạ, nhưng mà cũng không nhiều lắm, Quốc Bân nói muốn mang lên cho cô ba một ít" Trần Nhu nói.
Hàn đại tẩu liền lấy hai cân ra đưa cho Trần NHu, đối với cô em chồng Hàn Quốc Lệ này chị vẫn rất hào phóng.
Trần Nhu cười cười: "Nhiều vậy à? Để em tính tiền cho chị."
"Tính tiền cái gì, đây là tôi cho cô ấy." Hàn đại tau xua tay nói.
"Vậy chị còn nhiều không? Đồng nghiệp Quốc Bân cũng muốn mua một ít." Trần Nhu cười nói.
Cô đã suy nghĩ rồi, tạm thời vẫn chưa nói cho chị ấy biết là Hàn Quốc Lệ muốn. Đợi thế cục tốt hơn bây giờ chút, đến lúc đó rồi nói sau.
Hàn đại tẩu ngạc nhiên, nhìn Trần Nhu, cô bèn chớp nhẹ đôi mắt một cái. Hàn đại tẩu là ai chứ, ngay lập tức hiểu ý, lập tức đi vào phòng đóng cửal
"Vợ chú hai, thím muốn nhiều hay ít?" Hàn đại tẩu hạ giọng nói.
"Cô ba hai cân, đồng nghiệp Quốc Bân thì chị lấy cho em ba cân." Trần Nhu nói, nhìn nhìn túi đậu phộng: "Năm nay sao có nhiều đậu phộng như vậy?"
"Tôi tính toán để đến Tết thì mang về nấu cho cha, tuy nhiên nếu thím cầm thì lấy hết cũng không thành vấn đề. Xác định là lấy băng này chưa?" Hàn đại tẩu thấp giọng hỏi.
"Đợi sau này có tin rồi em lại báo." Trân Nhu nói.
"Được, tôi đều cất hết cho thím." Hàn đại tẩu liền nói.
Trần Nhu cười cười, trả tiền cho chị rồi câm túi đậu phộng đi.
Hàn đại tẩu cũng là mặt mày rạng rỡ, chị tựa hồ ngoài nấm lại tìm thêm được một nguồn kiếm tiền nữa rồi.
Trần Nhu cầm năm cân đậu phộng lấy từ nhà Hàn đại tẩu đều đưa hết cho Hàn Quốc Bân. Năm cân đậu phộng không được coi là nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít. Để Hàn Quốc Lệ làm thử trước thì bằng ấy là vừa rồi.
"Anh nhớ dặn cô ấy phải cẩn thận." Ngày kế tiễn Hàn Quốc Bân ra cửa, Trần Nhu liền nói.
Hàn Quốc Bân cười nói: "Không cần lo lắng."
Ở trên huyện nháo loạn gây sự không quá nhiều, cũng không lớn. Nếu thực sự có chuyện gì thì anh cũng có thể đi tìm thư ký Trương nhờ giúp đỡ. Hiện giờ anh và thư ký Trương đã rất thân thiết rồi.
Đây cũng nguyên nhân vì sao anh có thể đồng ý giúp em gái chuyện này.
Đã nhiều năm không đi làm, em gái anh vì sao muốn kiếm tiền anh có thể hiểu được.
Tuy vậy nên nói thì vẫn cần phải nói.
Mang đậu phộng đến nhà cho Hàn Quốc Lệ, anh dặn cô chớ quên đúng mực, phải cảnh giác. Có thể kiếm được tiền thì kiếm, nhưng mấu chốt là không quá tốt đối với thanh danh.
"Anh hai cứ việc yên tâm đi, hiện giờ chợ đen trong thành cũng chưa có người quản, không khí trong thành không quá tệ đâu." Hàn Quốc Lệ nói.
"LẦn trước anh đi dạo sao vẫn thấy có người tuân tra?" Hàn Quốc Ban nói.
"Lần trước là lần trước, năm nay sau khi khôi phục thi đại học, những kẻ trước kia dựa vào cãi vã tranh chấp đi lên đều kẹp chặt cái đuôi lại, cũng rất nhiều người trước kia bị dưa xuống nông thôn đã trở lại, bọn họ còn đang bận sợ bị người ta trả đũa thanh toán đó." Hàn Quốc Lệ nói.
Nhà cô ở trên huyện, thời thời khắc khắc luôn chú ý tình huống trong huyện, cũng đã do dự mất nửa tháng mới quyết định làm chuyện này, làm sao không cẩn thận cho được?
"Vậy thì trong lòng em nắm chắc là được." Hàn Quốc Bân liền nói.
"Anh hai, tiền vốn em mượn anh sau này em chậm rãi trả được không?" Hàn Quốc Lệ ngượng ngùng nói.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận