Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 261: Bán Đậu Phong

Chương 261: Bán Đậu PhongChương 261: Bán Đậu Phong
Lúc chạng vạng trời đổ tuyết, Trần Nhu đoán chừng đêm nay Hàn Quốc Bân sẽ không về được, cho nên đóng cửa sớm.
Hàn Quốc Bân quả thực không về. Tuyết rơi khá lớn, thời tiết này anh mà về nhà thì thể nào cũng sẽ bị vợ mắng cho một trận, vì vậy liền qua khu ký túc xá ngủ tạm một đêm.
Sáng sớm hôm sau Hàn Quốc Bân một mình đi ra ngoài ăn cơm sáng. Tối hôm qua Lý Đại Nguyên đã về nhà, các đồng nghiệp khác cũng không ở lại ký túc xá, chỉ còn lại mình anh.
Lại nói, có nà ở trong huyện đúng là tốt, 10 giờ lái xe về đến nơi cũng không tính là muộn, vẫn kịp đi về nhà.
Hàn Quốc Bân biết ý định của vợ mình, ban đêm hôm trước hai vợ chồng ôm nhau nằm trên giường, hy vọng về tương lai.
Vợ anh không từ chối ý định dọn nhà vào huyện, nhưng cô không thích ở mấy ngôi nhà tập thể như người trên ấy vẫn đang ở. Nói rằng nếu ở đó, mình ở nhà mình to tiếng một câu thì cả tầng đều có thể nghe thấy, chỉ muốn mua một cái nhà riêng biệt, có sân.
Trong nhà ăn uống như thế nào Hàn Quốc Bân rõ ràng. Tuy rằng còn chưa đến mức mỗi ngày đều có thể ăn thịt, nhưng cứ vài bữa sẽ có một bữa thịt không phải chuyện hiếm thấy.
Toàn thôn cũng chưa có nhà nào dám ăn như nhà anh.
Cho nên Hàn Quốc Bân cảm thấy lời vợ mình nói rất có đạo lý. Nếu thật sự dọn vào trong huyện ở thì tự mình mua một ngôi nhà độc lập đúng là tiện nhất.
Hàn Quốc Bân vào tiệm cơm quốc doanh ăn sữa đậu nành và bánh bao, sau đó đạp xe đạp đi dạo.
Đúng là không thể không nói, trải qua một lần cải cách thay đổi, không khí trong huyện đúng là thay đổi quá nhiều.
Tuy nhiên Hàn Quốc Bân cũng chẳng quan tâm, anh bắt đầu đi xung quanh xem nhà ở. Trong nội thành thì thực sự không dễ tìm nhà, dân cư trong đây quá đông đúc. Không có cách nào, anh lại đạp xe đến nơi khác xem tình hình.
Cũng không mất quá nhiều ngày, trên huyện dân cư nhiều, nơi nơi đều có người Ở.
Thật ra thì anh có tìm được mấy ngôi nhà không tồi, nhưng lại không thấy được người, không biết chủ nhân nhà đó là người như thế nào?
Trong lòng Hàn Quốc Bân ghi nhớ vị trí mấy ngôi nhà, sau đó đạp xe quay về nội thành, định đến xem tình hình Hàn Quốc Lệ bán đậu phộng như thế nào.
Trong đầu tính toán đâu vào đấy rồi, thế nhưng vừa đến nơi đã nhìn thấy một nữ đồng chí che cả người kín mít, ngay cả mặt cũng che hết một nửa, trong tay cắp một cái rổ, dẫn theo một đôi nam nữ thanh niên vào một cái ngõ nhỏ.
Đôi nam nữ thanh niên kia nhận lấy một cái túi giấy rồi nhanh chóng quay trở lại đường lớn rời đi, người phụ nữ kia cũng theo sau ra ngoài, đang muốn tiếp tục tìm khách khác thì đôi mắt đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng bên đường đối diện.
Hàn Quốc Lệ vui mừng.
Hàn Quốc Bân ngồi lên xe đạp đạp qua đường, ý bảo cô đến một góc nói chuyện, lúc này mới nói: "Bây giờ mới buổi sáng, sao em lại ra bán rồi?"
"Ở nhà ngồi không cũng nhàn rỗi nên em định đi ra thử thời vận một chút, xem có được nhiều người muốn mua hay không." Hàn Quốc Lệ nhìn ngó xung quanh trước rồi cười nói.
"Thu nhập như thế nào?" Hàn Quốc Bân liên hỏi.
"Anh hai, mấy ngày nữa là đến Tết rồi, anh lấy giúp em nhiều đậu phộng hơn được không? Em muốn lấy hẳn số lượng lớn luôn, khoảng chừng hai mươi cân?" Đôi mắt Hàn Quốc Lệ phát ra ánh sáng, nói.
Hàn Quốc Bân cười cười: "CÓ vẻ bán rất đắt hàng nhỉ?"
"Bán rất đắt hàng, làm sao mà không tốt được? Mới vừa rồi em còn bán được một túi đấy!" Trong giọng nói Hàn Quốc Lệ khó nén cao hứng. "Anh đứng kia có thấy được, một túi đậu phong nấu có thể kiếm được bao nhiêu?" Hàn Quốc Bân cười hỏi.
Một cân đậu phộng giá bốn mao tiền, nhưng một cân đậu phộng phơi khô có thể nấu được khoảng hai cân đậu phộng ướt. Bởi vì nấu lên đã ngấm nước nên trọng lượng không giống nhau.
Hàn Quốc Lệ đóng một túi giấy đậu phộng bán ra nặng khoảng nửa cân đậu phộng đã nấu, bán hàng kiểu của cô không cần phiếu mua nên một túi giá hai mao tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận