Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 263: Tâm Linh Tương Thông

Chương 263: Tâm Linh Tương ThôngChương 263: Tâm Linh Tương Thông
Trước kia lúc các con còn nhỏ, cô còn có thể gửi ít đồ tốt về cho nhà mẹ đẻ. Hiện giờ thì thật là hai túi đều trống trơn.
Hàn Quốc Bân cứ theo lẽ thường ban ngày thì đi làm, buổi tối nếu tuyết không rơi, tuy rằng trời nổi gió lạnh không nhỏ nhưng anh vẫn đạp xe về nhà, trước xe đạp có cột một cái đèn pin để chiếu sáng.
Lúc về đến nhà đã không còn sớm, Trần Nhu rót cho anh cốc nước ấm súc miệng rồi giục anh nhanh chóng lên giường, hỏi: "Trong nhà còn có bánh trứng gà, anh có muốn ăn mấy cái không?"
"Anh không đói bụng." Hàn Quốc Bân ngắm con gái út một lát, giờ này con bé đang nằm ngủ ngon lành trên giường rồi.
Anh cởi bớt quần áo treo lên, Trần Nhu tắt đèn rồi cũng trèo lên giường đất, hai vợ chồng nằm chung trong một ổ chăn.
Đầu tiên là hỏi vợ mọi việc trong nhà hôm nay, thấy không chuyện gì quan trọng thì quay sang hôn cô mấy cái.
"Vợ à, chỗ chị dâu còn nhiều đậu phộng hay không?" Hàn Quốc Bân lúc này mới hỏi.
"Công việc bán hàng của cô ba rất được hả?" Trần Nhu nghe thế thì hỏi ngược lại.
"Ừ, bán ra khá tốt." Hàn Quốc Bân gật đầu đáp. Nếu đã bán được thì Trân Nhu lien không khách khí, nói: "Công việc bán hàng này của cô ba hẳn là sẽ không để cho mẹ chồng cô ấy biết đi?"
Trần Nhu đối với cô em chồng này cũng khá hiểu, làm việc này nhất định cô ấy sẽ tránh người khác, cũng sẽ không để cho mẹ chồng biết được, bằng không kiếm được nhiều hay ít thì cũng phải cống nạp lên hết.
Đây là quy củ của nhà họ Trương còn chưa chia nhà đề ra.
Nếu để tiền chưa nóng tay đã phải nộp lên thì cô ba nhà cô cũng chẳng hăng hái làm đâu.
"Đúng là không biết." Hàn Quốc Bân gật đầu.
"Chuyện này nếu từ lúc bắt đầu không thẳng thắn thì nhất định phải giấu cho kín kẽ đến cùng. Bây giờ nhà cô ấy chưa được chia nhà, nếu để bà mẹ chồng đó biết được thì không tốt, một năm nay đừng mơ được trôi qua dễ chịu." Trần Nhu tiếp tục nói.
"Vợ à, em có ý muốn hợp tác với con bé à?" Đúng là không hổ người đầu ấp tay gối nằm chung chăn với nhau, Hàn Quốc Bân chỉ nghe những lời này của Trần Nhu đã đoán được.
"Em muốn giúp cô ấy dễ dàng hơn một ít. Em ở dưới này mua rồi nấu đậu phộng luôn, cô ấy bên kia chỉ cần phụ trách bán sang tay người ta là được. Xong việc về nhà một chút dấu vết cũng không có." Trần Nhu nói. Hàn Quốc Bân liền bật cười, nếu không phải vợ anh mang thai nhưng tháng còn bé thì anh cũng sẽ đau lòng cô, không muốn cô vất vả.
"Cười cái gì, anh không đồng ý?" Trần Nhu hỏi.
Cô thì không cảm thấy mình đang chiếm lợi của Hàn Quốc Lệ, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Mối quan hệ nào trên đời này là vững chắc nhất? Là quan hệ sòng phẳng.
Bằng không cô cũng chỉ thu mua giúp hai lần rồi thôi, ai có thể không được lợi ích gì mà vẫn đi giúp người mãi đâu?
Hàn Quốc Lệ lại cũng không phải người không biết xấu hổ gây phiền toái cho người nhà.
Đôi bên đều có lợi, Hàn Quốc Lệ không cần ngại ngùng, cô bên này cũng có lý do xuất lực, đâu cần kiêng nể gì nữa?
"Vẫn là vợ của anh thông minh." Hàn Quốc Bân thò lại gần hôn Trần Nhu một cái.
Trần Nhu trừng mắt nhìn anh, nói: "Vậy ý anh như thế nào?"
"Khá tốt, chúng ta bỏ tiền vốn, lợi nhuận chia đôi?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Được." Trần Nhu gật đầu, chia năm - năm rất thích hợp, không cần ngường tới nhường lui làm gì: "Ngày mai anh đến tìm cô ba nói chuyện, nếu cô ấy đồng ý thì chúng ta hợp tác. Không đồng ý cũng đừng lo, đậu phộng em vẫn sẽ mua giúp." "Hôm nay anh với con bé cũng nói đến chuyện này." Hàn Quốc Bân cười nói, đem chuyện hôm nay kể ra, lúc này mới ôm bảo bối của anh vào lòng: "Vợ à, chúng ta như vậy có tính là phu xướng phụ tùy, tâm linh tương thông hay không?"
"Không biết xấu hổ." Trần Nhu nhẹ nhàng đánh anh một cái, nhưng cũng cười thanh.
Đều đắp chung một cái chăn, bệnh ngốc cũng sẽ lây thì thông minh cũng sẽ lây như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận