Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 264: Mượn Rồi Trả

Chương 264: Mượn Rồi TrảChương 264: Mượn Rồi Trả
Vì thế ngày hôm sau Hàn đại tẩu lại tiếp tục nhận được một mối lớn.
"Nhà chị còn bao nhiêu đậu phộng?" Trần Nhu nhẹ giọng hỏi.
"Chỉ còn hơn năm cân." Giọng nói Hàn đại tẩu mang theo chút kích động.
"Em lấy hết." Trần Nhu cười cười.
"Vậy thì tôi chỉ tính tiền của thím năm cân thôi." Hàn đại tẩu lập tức đáp.
Trần Nhu ước lượng, số đậu phộng hôm nay chừng năm cân hai lượng, cũng không tính toán rõ ràng với Hàn đại tẩu nữa. Một cân đậu phộng bốn mao tiền, rút ra hai đồng trả cho chị ấy.
Hàn đại tẩu thu tiền, trên mặt không nén được ý cười, nói: "Sang năm nếu cần thì phần đất nhà tôi đều trồng toàn bộ đậu phộng?"
"CHi dâu cứ xem mà làm." Trần Nhu đồng ý, cũng không nán lại nữa mà xách theo đồ đi về nhà.
Đậu phộng lấy về còn cần ngâm nước trước, rửa sạch sẽ rồi mới cho vào nồi.
Tuy vậy Trần Nhu không vội, trước tiên nấu một nồi cháo hạt kê, lại xào thêm một đĩa trứng gà, Hàn Quốc Bân chỉ cần mặc áo khoác đi giày vải vào là ra ăn được rồi.
"Trứng gà đã xong, có thể ăn cơm được rồi." Trân Nhu nói.
"Mình anh ăn trước là được, mấy anh em chúng còn chưa có dậy." Hàn Quốc Bân nói.
Hai vợ chồng liền ngồi trong bếp cùng nhau ăn cơm sáng trước, ăn xong rồi Hàn Quốc Bân liền chủ động rửa nồi, để vợ ngồi trước bếp nhóm lửa.
Rửa nồi thêm nước, anh lại rửa sạch đậu phộng, sau đó theo sự chỉ dẫn của vợ cho vào nồi.
Nấu đậu phộng cũng không khó, cũng không cần các loại gia vị cầu kỳ, chỉ cần muối - vua của các loại gia vị là đủ rồi.
Trần Nhu nghĩ hiện giờ đã là cuối năm, nếu đã tính toán làm nghiêm túc thì phải tranh thủ mà làm, cho nên hơn năm cân đậu phộng cô nấu hết toàn bộ. Trong nhà thực ra cũng có, chẳng qua gần đây cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì lấy ra bóc vỏ hết mất rồi, thôi thì cất đó để thi thoảng làm cho nhà mình ăn.
"Anh trông lửa nhé, em đến nhà Chu Trân một lát." Trần Nhu nói.
Không chỉ đến nhà Chu Trân, cô còn đến cả nhà Thái Lệ Hoa, đậu phộng của hai nhà có bao nhiêu đều bị vơ vét hết.
Trong nhà Chu Trân năm nay có tương đối nhiều, đất trong nhà cũng trồng toàn đậu phộng, được tận mười lăm cân, cô ây dự tính để sang năm đi ép thành dầu.
Nhà Thái Lệ Hoa thì ít hơn chút, chỉ khoảng năm Sau can.
Nhưng đều để cho Trần Nhu hết.
Muốn nói ở trong thôn cô có quan hệ tốt với ai nhất thì chính là hai người này, Trần Nhu tin được các cô ấy.
Chu Trân và Thái Lệ Hoa nghe Trần Nhu đồng nghiệp trên huyện của Hàn Quốc Bân muốn mua nên đều để cho cô, trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhà mẹ đẻ họ không biết có còn không. Nếu muốn thì lần này về nhà ăn tết họ sẽ lấy một ít mang vel
Trần Nhu liền hỏi bên nhà mẹ đẻ họ có đáng tin cậy không?
Hai người đều đáp yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Trần Nhu đồng ý.
Lúc Hàn Quốc Bân xách theo đậu phộng đã nấu xong đi làm, Trần Nhu dặn hai con trai trông em gái , cô thì đi vê nhà mẹ đẻ, nhân tiện mang theo cho cha mẹ mấy cái bánh trứng gà.
"Để lại cho mấy đứa Hàng Hàng ăn còn không đủ, mang sang đây làm gì?" Bà Trần lại can nhẳn cô.
"Cô út đây cũng là vì muốn hiếu kính cha mẹ mà." Trần tam tẩu cười nói.
Trần đại tẩu và Trần nhị tẩu năm thứ hai sau khi chia nhà đã dọn ra ngoài rồi, hiện giờ cuộc sống cũng không tồi. Lúc ấy Trần tam tau vẫn còn chút tui thân, cảm thấy chồng không tin tưởng mình, thế nhưng lại không đồng ý chia nhà.
Cho dù buổi tối nói chuyện không muốn chi nhà nhưng trong tâm lý vẫn có chút không vui, nhưng đến thời điểm năm mới về nhà chơi, bị mẹ mình lôi kéo hỏi có phải năm nay sẽ chia nhà hay không?
Trần tam tẩu nghe xong ngây ngẩn cả người, nhà mẹ đẻ chị cách nhà chồng cũng không gần, lúc này vừa mới quyết định chia nhà không bao lâu, làm sao ở tận đây đã biết được rồi?
Chị ta hỏi lại thì mẹ bảo nghe được, sau đó hỏi chị ta được cha mẹ chồng chia cho bao nhiêu tiền? Có phải là được một trăm đồng hay không?
Nhà mẹ đẻ muốn xây nhà ngói, vừa vặn lại thiếu đúng một trăm đồng tiền, kêu chị ta mang về cho bọn họ mượn trước để dùng, nói rất nhanh sẽ trả lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận