Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 266: Đáng Tin Cậy Không?

Chương 266: Đáng Tin Cậy Không?Chương 266: Đáng Tin Cậy Không?
Nói xong thì bà lại nói tiếp: "Hiện giờ chị dâu cả chị dâu hai con không cần mẹ phải lo, chia nhà rồi cũng không cần để ý. Đặc biệt là chị dâu hai con, còn tưởng rằng mình rất có năng lực, cứ kệ nó đi. Con cần nhiều thì đợi ăn tết chị con về chơi mẹ sẽ nói với con bé, rồi bảo anh ba con qua lấy cho."
"Nhờ anh rể mang sang đây, rồi để anh ba mang sang cho con." Trần Nhu nói.
"Cũng được." Bà Trần gật đầu.
Hai mẹ con hàn huyên một lát, Trần Nhu cũng không ở lâu, để bánh trứng gà lại. Bà Trần không ăn, cất cho ông chồng một cái, đây là đồ ăn con gái mang sang hiếu kính ông ấy. Dư lại ba cái thì cho nhà thằng ba một cái, hai cái con lại thì kêu cháu gái mang qua nhà bác cả bác hai nó mỗi nhà một cái, nhà ai cũng có phần.
Tuy rằng đối với hai người con dâu lớn không vừa lòng lắm, nhưng đây là thói thường của lòng người, bà Trần muốn chu đáo mọi mặt là không có khả năng, nhưng vẫn rất tận lực xử sự mọi chuyện công bằng.
Trần Nhu bên này đi về nhà, mới bước đến đầu thôn đã gặp mặt Diệp Thiến.
"Chị dâu vừa vê nhà mẹ đẻ sao?" Diệp Thiến nói.
Trân Nhu nâng mắt nhìn cô ta, gật đầu coi như chào hỏi.
Diệp Thiến ngửi ngửi một lát rồi nói: "Đây là mùi hương của trăm tước linh?" Vừa nói vừa đánh giá mặt Trần Nhu.
Trần Nhu đúng là đang thoa trăm tước linh, rất thơm, cũng dùng rất tốt. Hơn nữa cũng không đắt, một hộp hai mao tiền.
Diệp Thiến trước kia cũng đã được dùng quá, lúc ấy cô ta kiêu ngạo giữa một dàn thanh niên trí thức, năm đó xuống nông thôn vẫn vô cùng khí phách hăng hái.
Sau đó mới ngộ ra, tưởng tượng bao giờ cũng rất tốt đẹp, hiện thực thì thật tàn khốc.
Hiện giờ loại đồ vật như thế này đã không còn đến tay cô ta, vờn quanh người chỉ là mùi hôi khiến người ta muốn phát điên của là trại nuôi heo.
Càng đáng sợ hơn là, vì ở quá lâu nên cô ta đã thành thói quen cái với mùi hôi này, thế nhưng lại không cảm thấy thối.
"Chị dâu tuy rằng là người ở nông thôn, nhưng tôi thấy ăn mặc đi lại của chị so với người thành phố cũng không kém gì." Diệp Thiến nói: "Tiền lương của anh Quốc Bân hiện giờ sợ là không thấp đâu nhỉ?"
"Tiền lương thì cũng tạm, chẳng qua nhà tôi vừa xây nhà vẫn còn nợ tiền nhà mẹ đẻ, vừa nhận được lương thì đều mang qua đó hết." Trần Nhu thuận miệng nói. "Tôi cũng không định vay tiền nhà chị, chị dâu không cần lo lắng như vậy đâu" Diệp Thiến cười thanh.
Trần Nhu nói: "Không có chuyện øì thì tôi đi về trước."
Diệp Thiến không nói gì, chỉ nhìn cô đi, trong mắt mang theo rõ sự trào phúng cùng khinh thường.
Chỉ là một người đàn bà nông thôn, có phủ thêm long bào cũng không thành Thái Tử được, cho rằng dùng trăm tước linh thì sẽ không còn là người nhà quê saol
Đời này sẽ không bao giờ bước ra khỏi vũng bùn này được, không giống cô ta, đợi sang năm cô ta thi đậu đại học, đến lúc đó thì trời cao mặc chim bay!
Trần Nhu không thèm để ý Diệp Thiến phía sau đánh giá về cô như thế nào. Chẳng qua trực giác của cô rất chuẩn, Diệp Thiến ghen ghét cô.
Tuy rằng cô không hiểu được Diệp Thiến ghen ghét cô chỗ nào, có lẽ là bởi vì cuộc sống của cô trôi qua suôn sẻ? Nhưng điều này có quan hệ gì với Diệp Thiến? Đây đều là kết quả mà cô và Quốc Bân vất vả phấn đấu được.
Chẳng qua có một số ý nghĩ người bình thường không thể hiểu được.
Trần Nhu cũng không thèm để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này. Đến tối anh ba cô đã mang đậu phong sang nhà giúp cho.
Trần Nhu dẫn anh vào nhà, rót cho anh cốc nước ấm uống cho bớt lạnh, sau đó mới nhanh vào nhà lấy tiền.
"Mẹ nói cho em, không lấy tiền." Trần tam ca nói.
"Một cân đậu phộng bốn mao tiền, chỗ này được khoảng chừng 13-14 cân, làm tròn lên là vào năm đồng tiền, anh cầm về đi." Trần Nhu đưa tiền cho anh, nói.
Trần tam ca nhếch miệng cười nói: "Vậy anh không khách khí với em nữa."
Anh cầm tiền cất đi, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Hôm nay anh đi đánh gà rừng, trở vê mới nghe mẹ nói chuyện. Em gái à, công việc này của em có đáng tin cậy không?"
Trân Nhu nhìn đôi mắt sáng rỡ của anh thì liền biết anh có ý tưởng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận