Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 267: Mở Cửa Hàng

Chương 267: Mở Cửa HàngChương 267: Mở Cửa Hàng
"Anh ba cứ đợi hai năm, hai năm sau lại nói." Trần Nhu nói.
"Phải đợi hai năm nữa hả?" Trần tam ca chần chờ nói, anh đã không muốn kiếm công điểm bằng việc xuống ruộng nữa.
"Phải đợi hai năm sau, hiện giờ còn chưa được." Trần Nhu gật đầu nói, đến lúc đó chuyện phát triển kinh tế mới chính thức ổn định.
Trần tam ca cũng không nói gì nữa, hai năm nữa thì hai năm nữa đi, vất vả hai năm nữa cũng không hề gì.
Tiễn anh ba ra cửa, Trần Nhu cũng đóng cửa luôn để đi ngủ.
Chớp mắt đã đến hai mươi, là ngày nghỉ như thường lệ của Hàn Quốc Bân.
Hàn Quốc Bân lần này mang rất nhiều vật tư về nhà.
Bốn năm dẻ xương sườn, thịt ba chỉ và mỡ để rán một tảng lớn.
Mấy món này hẳn là đều mua ở chỗ lão Dương, còn có mấy cân gạo nếp Hàn Quốc Bân mua tại tiệm cơm quốc doanh trên tỉnh.
Có hai bao gạo nếp, mỗi bao nửa cân, còn lại chính là đường đỏ và đường trắng, hai bịch kẹo sữa thỏ trắng làm đồ ăn vặt cho các con như mọi khi. "Lại mua nhiều đồ ăn như vậy về, ăn kẹo nhiêu rất dễ bị sâu răng." Trần Nhu nói.
"Cuối năm nay được phát nhiều phiếu, anh liền đổi cho Đại Nguyên, đổi lấy tiền mua đồ." Hàn Quốc Bân cười nói, lại lẫy tiền lương đưa cho vợ. Đã mua thịt mất một ít, còn lại đều ở đây.
Trần Nhu cầm tiền lương và đồ đạc cất hết đi, nói: "Mau lên giường thôi."
Hai vợ trồng nằm trên giường đất ấm áp. Bởi vì ngày mai được nghỉ nên cũng không vội vàng đi ngủ luôn.
Hàn Quốc Bân nói chuyện trên tỉnh cho Trần Nhu nghe: "Anh nghe nói sang năm sẽ có chính sách mới được triển khai xuống dưới."
"Nhất định sẽ có rồi." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân cười cười, nói đến chuyện Hàn Quốc Lệ bán đậu phộng thì không nhịn được, cảm khái nói: "Về sau nếu có thể tự do làm chuyện buôn bán thì quá tốt rồi."
"Không xa đâu." Trần Nhu bình tĩnh nói: "Đến lúc đó em ở nhà làm buôn bán, anh sẽ không ngăn đâu nhỉ?"
"Hiện tại đang làm còn không phải là?" Hàn Quốc Bân nói, hắn ngăn cản cô buôn bán làm gì.
"Cái chúng ta đang làm đâu tính là gì, cái em muốn làm chính là mở một cửa hàng lớn, một cửa hàng tự mình làm chủ." Trần Nhu nói. "Vợ muốn mở tiệm cơm sao?" Hàn Quốc Ban ngạc nhiên hỏi.
"Không được sao?" Trần Nhu nói.
"Không phải là không được, chỉ là có tiệm cơm quốc doanh ở đó, sợ là sẽ không dễ làm ăn như em nghĩ." Hàn Quốc Bân nói lời này vẫn còn là khách khí. Có loại cửa hàng nhà nước như tiệm cơm quốc doanh tồn tại, làm gì có chỗ cho tiệm cơm khác kinh doanh?
Không đúng không đúng, làm sao vợ anh lại có ý nghĩ đến mở tiệm cơm vậy chứ?
"Vợ à, chính sách hiện giờ không cho mở đâu." Hàn Quốc Bân vội vàng nói.
"Hiện tại không cho, đợi sau này sẽ được phép thôi." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân không rõ lý do cô nói như vậy, Trần Nhu bèn nhẹ giọng giải thích: "Hiện giờ đất nước đang trên đà phát triển, tất cả các học giả đều được triệu hồi về huyện về tỉnh đảm nhiệm cương vị công tác cũ, thời gian các thanh niên trí thức được gọi về huyện theo em thấy cũng không còn xa."
Hàn Quốc Bân ngây ngẩn cả người, anh chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Trần Nhu vẫn tiếp tục nói: "Một số lượng lớn thanh niên trí thức được phê duyệt quay về huyện, áp lực trên ấy sẽ lập tức tăng gấp bội, tăng tất cả các mặt. Số lượng công việc cho mọi người sẽ là áp lực nhất bởi vì nhiều người trở về như vậy, nhưng số lượng công việc tồn tại thì thập phần hữu hạn. Anh nói xem quốc gia sẽ đưa ra biện pháp gì để giải quyết vấn đề này?"
"Mở cửa hàng?" Hàn Quốc Bân nói cộc lốc.
"Không phải mở cửa hàng mà sẽ là cho phép tự do buôn bán. Tự một cá nhân sẽ được làm buôn bán, giống như cô ba bây giờ vậy, hoặc những người có tiền vốn trong tay như em, tự mình mở một tiệm cơm độc lập, như vậy áp lực công ăn việc làm cho các thanh niên trí thức trở về huyện nhưng có trình độ không cao không phải đã được giảm bớt rồi sao?" Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc vì sao vợ mình có thể nói những lời này.
"Em thấy với thế cục hiện nay thì hẳn là rất nhanh sẽ thấy dấu hiệu thôi. Hiện giờ cô ba buôn bán có lời thật đấy, nhưng đây mới chỉ là món lời nhỏ thôi. Đợi đến lúc thời gian chín muồi, em muốn chuyển lên huyện mở một tiệm cơm, đè bẹp tiệm cơm quốc doanh dưới chân." Trần Nhu nhàn nhạt nói.
Ngữ khí bình đạm, nhưng lại khó che giấu được khí phách trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận