Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 268: Thần Thần Bí Bí

Chương 268: Thần Thần Bí BíChương 268: Thần Thần Bí Bí
Hàn Quốc Bân dở khóc dở cười: "Vợ à, đó là tiệm cơm quốc doanh đó." Tiệm cơm quốc doanh làm sao sẽ sụp đổ được?
"Chờ đất nước càng lúc càng phát triển, người mở tiệm cơm tư nhân giống như em sẽ như măng mọc sau mưa, chỉ cần có thái độ phục vụ tốt đồ ăn ngon sạch, bối cảnh có cứng đến đâu cũng vô dụng, kẻ ngã chính là tiệm cơm quốc doanh." Trần Nhu nói.
Một người khách đi vào, nếu như ăn mặc kém một chút, phục vụ ở đó sẽ trực tiếp dùng lỗ mũi nhìn người.
Hàn Quốc Bân muốn cười, anh cũng không biết vợ mình còn có một mặt như vậy đâu.
Bất quá nếu như thực sự có ngày như vậy, vậy thì đúng thật không tồi.
"Vợ à, những lời này em chỉ nói với mình anh là được." Hàn Quốc Bân ôm cô nói, anh làm sao lại yêu thích cô đến thế chứ.
"Em biết." Trần Nhu trừng anh, cô đâu có ngớ ngẩn mà đi nói những lời này ra bên ngoài chứ.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau bọn nhỏ liền vô cùng vui vẻ, hôm nay có gạo nếp để ăn!
Ngay cả cô bé con Tranh Tử cũng rất vui vẻ, cầm nắm cơm nếp được mẹ nắm cho theo anh cả anh hai ra cửa ăn, nhân tiện khoe với mọi người. Hàn Quốc Bân ở trong phòng bếp, Trân Nhu thì ngồi trong phòng tính toán của cải hiện giờ có trong nhà.
Tống Hiểu Ngọc cùng Hàn Quốc Lâm dắt nhau sang đây, còn mang the một bao gạo nếp để cho, nhìn khoảng chừng được một cân.
Đúng là chịu bỏ vốn!
Trần Nhu ra ngoài tiếp đón, cô đối với người em dâu này chính là phá lệ hiểu biết.
Hàn đại tẩu đôi khi làm gì ngon là sẽ mang một ít sang cho Hàng Hàng và Chu Chu ăn lấy thảo, không kèm theo yêu cầu gì. Nhưng cô em dâu này phàm là mang đồ vật tới cửa thì đều là có việc cầu người.
Càng đừng nói lần này cầm hẳn một bao gạo nếp một cân sang đây!
"Thím ba à, gạo nếp điều quý hiếm như vậy, là đồ mà chỉ tiệm cơm quốc doanh mới có để mua, còn phải dùng đến phiếu gạo, chính là đồ vật quý giá." Trần Nhu nói.
Trong số đồ Hàn Quốc Bân tối hôm qua mang về có cả gạo nếp, có hai bao nửa cân, đều ăn khá ngon.
Thế mà hôm nay Tống Hiểu Ngọc lại mang sang nhà cô, đây đúng là mặt trời mọc đẳng Tây.
Tống Hiểu Ngọc cười nói: "Ta biết anh hai có mua rồi, mấy đứa Hàng Hàng còn đang ăn ngoài kia kìa”" Trần Nhu 'ừ' một tiếng.
"Chị dâu, chúng ta vào nhà nói chuyện?" Tống Hiểu Ngọc lại nói.
"Vào đi." Trần Nhu cũng không thể đuổi người đi.
Còn về Hàn Quốc Lâm, biết anh hai mình đang trong bếp thì chưa đi đến phòng khách đã re vào phòng bếp, nhìn căn phòng rộng rãi thoáng mát, Hàn Quốc Lâm nói: "Anh hai, anh xây căn nhà ngói này thật sự tốn hơn 500 đồng tiên hả?"
"Chú cứ xây một cái đi thì biết." Hàn Quốc Bân vừa ngồi vừa đáp.
Hàn Quốc Lâm cười gượng, căn nhà ngói nhà anh ta đang ở là cha mẹ xây, anh ta không bỏ ra đồng nào nên đúng là chẳng biết cái gì cả.
"Sao anh làm nhiều đồ như vậy?" Hàn Quốc Lâm bấy giờ mới để ý đến anh hai đang làm một chậu đồ ăn lớn.
"Định làm bánh bao ăn nên tiện thể làm nhiều một chút." Hàn Quốc Bân nói, anh cũng không hỏi em trai hôm nay đến đây có chuyện gì, chờ lát nữa Trần Nhu sẽ nói với anh thôi.
Trong phòng.
"Thím có chuyện gì mà tỏ ra thần thần bí bí như vậy?" Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc liền cười nói: "Chị dâu à, có thể nhờ anh hai giúp mua một ít đồ được không?" "Thím cũng không phải không biết anh hai chú thím vốn không mua hàng hóa giúp người ta rồi mà." Trần Nhu nhìn cô ta nói.
"Chị dâu à, lần này là chủ nhiệm chỗ em muốn nhờ em giúp đỡ, chị cũng biết em giữ được công việc này không dễ dàng, em đây cũng là không có cách nào, là chị ấy tự mình đến tìm em nhờ giúp đỡ." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Nghiêm trọng như vậy? Muốn mua cái gì?" Trần Nhu nhíu mày hỏi.
"Năm đó em gái của chị dâu em, là người tên Trinh Trinh đó, cô ấy không phải đã mua từ chỗ chị một bộ vỏ chăn sao?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Ừ, tôi có nhớ." Trần Nhu gật đầu.
"Người chủ nhiệm có một đôi thai song sinh, người con gái trong đôi đó sang năm muốn lấy chồng, vì vậy muốn mua bộ vỏ chăn đó làm của hồi môn gả ra ngoài." Tống Hiểu Ngọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận