Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 269: Anh Đừng Nói Bay

Chương 269: Anh Đừng Nói BayChương 269: Anh Đừng Nói Bay
"Chủ nhiệm của thím làm sao biết được cô Trinh Trinh năm đó mua vỏ chăn ở chỗ tôi?" Trần Nhu hỏi thẳng luôn.
Tống Hiểu Ngọc cười nói: "Chị còn nhớ lúc ấy Trinh Trinh có một đồng nghiệp tên Lữ Viện không? Cô ấy cũng muốn, chẳng qua lúc ấy không mua được, anh hai không nhận mua giúp."
Trân Nhu gật đầu, lần mua hàng đó không thành, chẳng qua lần đó cô không hề hối hận.
"Con gái tâm can của chủ nhiệm em chính là gả cho anh ba của Lữ Viện. Lữ Viện biết chủ nhiệm là cấp trên của em liền nhắc chuyện mua vỏ chăn năm đó. Bộ của Trinh Trinh đã dùng nhiều năm như vậy mà tất cả đường kim mũi chỉ vẫn còn rất tốt, không phí tiền chút nào. Ban đầu Lữ Viện còn cảm thấy chị dâu kiếm lãi của Trinh Trinh, hiện giờ cũng không lời gì để nói nữa." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Vậy nên hiện giờ lại muốn mua một bộ nữa?" Trần Nhu nhìn cô ta.
"Chủ nhiệm tự mình đến nơi tìm em nói chuyện, tin tưởng cách làm người của anh hai, nhất định không làm loại chuyện đầu cơ trục lợi này. Vì thế liền mở lời nhờ anh hai giúp đỡ cho người con gái tâm can của chị ấy có thêm chút không khí vui mừng, giúp đỡ mua một bộ vỏ chăn giống như trước về." Tống Hiểu Ngọc không tiếc lời. "Chuyện này tôi phải ra ngoài hỏi anh thím trước mới được." Trần Nhu nghe xong chưa nhận lời luôn mà nói.
"Vậy chị dâu cứ khuyên anh hai đi, đây là chuyện gấp của chủ nhiệm em nhờ giúp đỡ." Tống Hiểu Ngọc vội nói.
Trần Nhu thuận miệng nói: "Đợi lát nữa chú thím về tôi sẽ nói với anh ấy, con gái chủ nhiệm thím bao giờ thì kết hôn?"
"Năm sau, hai mươi tháng giêng sẽ tổ chức, đã cố ý chọn ngày đẹp." Tống Hiểu Ngọc vội nói.
"Có thể thành hay không đợi lát tôi qua nhà báo với thím." Trần Nhu nói thẳng.
Tống Hiểu Ngọc lại nói: "Chị dâu, chị bảo anh hai mua thêm một đôi giày về nữa được không? Là loại giày da từ Thượng Hải chuyển tới đó?"
"Vẫn là con gái chủ nhiệm thím cần?" Trần Nhu hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy, người ở đơn vị chúng em đều rất thích, vì vậy chủ nhiệm em cũng muốn." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Cỡ bao nhiêu?" Trần Nhu hỏi luôn.
Tống Hiểu Ngọc nói ra một con số, Trần Nhu gật đầu đồng ý, nhìn về phía bao gạo nếp Tống Hiểu Ngọc gác ở trên bàn, nói: "Người một nhà không cần khách khí như vậy, thím cầm đồ đi về đi" "Đây là em đặc biệt mang tới cho may đứa Hàng Hàng ăn, chị cứ cất đi, cất đi." Tống Hiểu Ngọc vội nói: "Vậy em đi về trước đây."
Trân Nhu gật đầu, Tống Hiểu Ngọc ra khỏi phòng gọi Hàn Quốc Lâm, hai người liền đi vê.
Trần Nhu tiến vào bếp đem chuyện này nói với Quốc Bân nhà cô, cuối cùng nói: "Theo em thấy thì con gái chủ nhiệm thím ấy muốn kết hôn hẳn là không sai, nhưng mấy món đồ ấy thì không phải là người chủ nhiệm đó muốn mua."
Hàn Quốc Bân chỉ nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
"Đây là do hai vợ chồng thím ấy tự mình muốn đưa." Trần Nhu bình tĩnh nói.
"Hai người họ muốn làm gì?" Hàn Quốc Bân nhíu mày hỏi.
"Đút lót." Trần Nhu bình tĩnh nói.
Hàn Quốc Bân ngớ người: "Cái gì?"
"Em thấy chú ba đây là không muốn làm ở trong thôn nữa, muốn tìm một công việc khá hơn ở trên huyện chăng?" Trần Nhu trước mắt chỉ nghĩ đến một khả năng này, bằng không hai vợ chồng nhà đấy làm sao bỏ được tiền vốn lớn như thế?
Một bộ vỏ chăn cùng với giày da ước chừng giá trị cũng phải đến hơn ba mươi đồng tiền.
Hơn nữa vì việc này, Hàn Quốc Lâm đều tự mình đến đây.
"Anh tự qua tìm chú ấy hỏi một chút!" Hàn Quốc Bân nhịn không được, nói.
"Anh nhớ đem gạo nếp mang theo luôn." Trần Nhu nhắc nhở nói.
Hàn Quốc Bân liền tới nhà gọi Hàn Quốc Lâm ra ngoài, hai anh em đến một nơi ít người nói chuyện. Thấy anh hai trực tiếp nói ra hai chữ đút lót, Hàn Quốc Lâm sắc mặt đại biến.
"Anh hai, anh... anh đừng nói bậy, không... không có chuyện đó đâu." Hàn Quốc Lâm lắp bắp nói.
"Loại chuyện như thế này tôi đi bên ngoài thấy được rất nhiều, nghe chị dâu chú nói tôi liền đoán được. Trước nay tôi không mua hàng hóa giúp người ta vợ chồng chú thím không phải không biết, thậm người trong thôn này ai cũng tỏ tường. Vậy mà hôm nay chú còn sang nhà tìm tôi, còn nói cái gì mà con gái chủ nhiệm sắp kết hôn. Sắp kết hôn đúng là không giả, nhưng không ai nhờ hai người mua đồ đạc, mà là các người tự mình muốn mua đưa qua." Hàn Quốc Bân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận