Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 270: không Thèm Che Giấu Nữa

Chương 270: không Thèm Che Giấu NữaChương 270: không Thèm Che Giấu Nữa
Hàn Quốc Lâm vội nhìn ngó xung quanh, nói: "Anh hai, em cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng đây lại là cơ hội khó được. Trên đó đang trống vị trí nhập hàng, Hiểu Ngọc muốn tranh thủ giúp em."
Đây là không thèm che giấu nữa.
"Thứ này tôi không cần." Hàn Quốc Bân đem bao gạo nếp đưa cho anh ta, nói.
Hàn Quốc Lâm vội nói: "Anh hai, anh giúp em một lần đi, xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ với anh. Anh chỉ là người mua đồ giúp em mà thôi!"
"Chú ba, vị trí Ghi điểm viên và kế toán trong đội cũng không kém gì các công việc bên ngoài, chú đừng có đi sai đường!" Hàn Quốc Bân nghiêm túc nhìn anh ta nói.
Loại việc như đút lót này chính là gian lận lại còn nguy hiểm, những thứ đồ đút lót vẫn còn sờ sờ ra đói
Hơn nữa theo Hàn Quốc Bân thấy thì điều này căn bản là không cần thiết. Chú út nhà anh là Ghi điểm viên kiêm kế toán trong thôn, đâu có kém so với ai? Hơn nữa công việc này còn rất nhẹ nhàng.
Hàn Quốc Bân không phản ứng anh ta nữa, xoay người về nhà. "Từ chối rồi?" Trân Nhu hỏi.
"Tiền này anh không kiếm." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trần Nhu gật đầu, từ khi cô phát hiện ý tứ Tống Hiểu Ngọc che giấu, co đã dự định không kiếm mấy đồng tiền này.
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười của anh hai Hàn Chu và em gái nó.
Lão nhị thương em gái nó nhất, còn thương hơn cả Hàng Hàng, trên cơ bản đều không chịu được người khác nói em gái thằng bé một câu không tốt.
Ở bên ngoài cùng người khác chơi trò chơi, chỉ bởi vì người ta nói một câu em gái nó chơi không tốt là lập tức nhảy ra đánh nhau, thật sự là một 'muội khống'.
Cũng chỉ có nó dám lớn gan như thế, tuy rằng xong việc đã bị Trần Nhu nghiêm khắc đã cảnh cáo về sau nếu có chuyện gì nhất định phải thương lượng với cha mẹ, bằng không cô sẽ không tha thứ cho nó nữa, cho dù nó còn nhỏ.
Đại khái Chu Chu cũng có chút sợ, rốt cuộc thì trước kia mẹ nó có đánh nhưng không bao giờ dùng ngữ khí nghiêm trọng đó để nói chuyện, bình thường đều vô cùng ôn nhu. Nó biết lần này mẹ nó giận thật rồi.
Ngày đó cũng chưa là gì, Trần Nhu cũng không quát mắng, nhưng ban đêm cô lại cho ba anh em bọn chúng đến ngủ trên giường đất bên này. Đứa bé cứng đầu lúc này mới nhỏ giọng xin lỗi, nói biết sai rồi, vê sau không dám nữa.
Trần Nhu lúc ấy mới tha thứ cho hành vi lần này của nó.
Hàn Quốc Bân tuy rằng đã từ chối Hàn Quốc Lâm, ty nhiên cùng ngày Tống Hiểu Ngọc vẫn sang một lần nữa tìm Trần Nhu.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cùng chung một thái độ, sao có thể người từ chối người đồng ý được.
Liền nói thẳng với Tống Hiểu Ngọc rằng Hàn Quốc Lâm hiện giờ như vậy khá tốt, cũng đừng đi con đường nguy hiểm.
Ghi điểm viên kiêm chức kế toán, cán bút trong thôn, cho dù chỉ có bằng cấp ba nhưng công điểm kiếm được không hề ít, mỗi năm nhẹ nhàng đã có mấy trăm cân lương thực cộng thêm mấy chục đồng tiền hoa hồng.
Lại ngẫm lại năm rồi, bởi vì thu hoạch rất tốt nên một mình Hàn Quốc Lâm đã được chia gần 500 cân lương thực, trừ cái này ra còn thêm 40 đồng tiền.
Hơn nữa còn có Tống Hiểu Ngọc mỗi tháng cũng được mười đồng tiền thu vào.
Trần Nhu cảm thấy điều kiện của gia đình họ cũng không chênh lệch gì nhiều so với nhà cô. Đã như vậy rồi còn nóng đầu đi chọn con đường mạo hiểm đó làm gì?
Tống Hiểu Ngọc thấy cô vẫn không có ý giúp thì quay vê.
Nhìn sắc mặt cô ta như vậy, Hàn Quốc Lâm liên biết nhất định vẫn không được rồi, nói: "Hay là thôi đi, tính tình kia của anh hai nhất định sẽ không đồng ý đâu."
"Nhưng anh hai làm sao mà biết được?" Tống Hiểu Ngọc dừng ánh mắt nghiêm khắc trên người anh ta: "Có phải là anh lỡ miệng với anh ấy không?"
"Nào có, Anh còn chưa nhắc tới việc này với anh hai!" Hàn Quốc Lâm lập tức nói.
"Nếu anh không nói làm sao anh hai lại biết?" Tống Hiểu Ngọc không khỏi hỏi.
"Anh làm sao biết được anh hai lại đoán được, em xác định không lỡ miệng nói với chị dâu chứ?" Hàn Quốc Lâm hỏi lại cô ta.
"Anh cho rằng em ngốc đấy à?" Tống Hiểu Ngọc tức giận nói, trước đó cô ta đã chuẩn bị trước một bản nháp, sang đó nói lại y xì.
"Anh hai nói anh ấy đã gặp được nhiều chuyện như vậy, lúc nghe chị dâu kể lại anh ấy đã đoán được, bảo anh đừng có nghĩ dại dột." Hàn Quốc Lâm thở dài.
"Cái gì mà luẩn quẩn trong lòng, những chuyện chúng ta làm còn không phải là vì con trai sao sao." Tống Hiểu Ngọc trừng anh ta một cái, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận