Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 271: Muốn Học Trong Thôn

Chương 271: Muốn Học Trong ThônChương 271: Muốn Học Trong Thôn
"Thực ra, nếu muốn cho con lớn lên huyện đi học thì cũng không cần thiết cả anh cũng đều phải lên đó chứ? Sáng thằng bé cung em ra ngoài, em dẫn nó đến trường học rồi lại đi làm kỳ thật cũng không tốn thời gian nhiều lắm. Đợi con ta học thì dặn nó đi qua tìm em, đường cũng không khó tìm, đây không phải khá tốt sao?" Hàn Quốc Lâm đề nghị.
Kỳ thật anh ta đối với chuyện chuyển lên huyện cũng không quá muốn, cảm thấy hiện giờ ở trong thôn làm ăn khá tốt, chuyển lên huyện khiến anh ta cảm thấy có chút không đảm bảo.
Hôm nay khơi ra chuyện này, kỳ thật đều là vì vấn đề giáo dục cho con cái.
Anh ta đã bị Tống Hiểu Ngọc dẫn đi buộc ga-rô*, buộc ga-rô xong thì vẫn là ở nhà mẹ vợ dưỡng thương khôi phục.
*thắt ống dẫn tinh
Về sau nhất định là chỉ có mỗi hai đứa con trai này, tất nhiên anh ta muốn bồi dưỡng chúng một cách tốt nhất. Hiện giờ đã khôi phục thi đại học, nếu như hai đứa con trai có thể trở thành sinh viên, vậy thì đời này đủ rồi.
Hơn nữa cũng quang tông diệu tổ.
Anh ta cũng cảm thấy giáo dục trong thôn không tốt, đặc biệt hiện giờ các thanh niên trí thức dạy học chỉ vội vàng ôn tập, làm gì còn thời gian với tâm tư dạy lũ nhỏ, toàn tống cổ chúng tự chơi với nhau.
Vì vậy anh ta mới có ý đưa con trai lên huyện học tập.
Tống Hiểu Ngọc chỉ cho anh ta hai con mắt trắng: "Anh cho rằng em không biết à, nhưng hiện giờ vừa vặn có vị trí như vậy, chúng ta nếu có thể tranh thủ được, cả gia đình đều dọn qua thì có phải tốt không?"
Hiện giờ xã hội không giống như trước nữa, trong cái thôn tồi tàn quê mùa này cô ta chịu không nổi. Những năm gần đây cũng đã tích cóp không ít tiền, ăn thì đều là từ công điểm kiếm được, tiền cũng đã được kha khá.
Cô ta thậm chí còn hỏi thăm trên huyện có chỗ nào ở có thể ở nhờ, dùng cách nói sau này chính là thuê.
Chẳng sợ mỗi tháng phải bỏ ra ngoài chút phí dụng cô ta cũng không thèm để ý, hai đứa con trai thành tài là quan trọng nhất.
Cứ ở trong cái thôn này cũng với mấy đứa trẻ con chân tay lấm lem cả ngày thì có thể có tiền đồ gì?
Tuy rằng đi cửa sau cũng là có tư tâm, muốn cho nhà mình trở thành gia đình kiểu mới. Nhưng với hai đứa con tải của mình, cô ta cũng ngóng trông chúng nó đều có thể trở thành sinh viên. Nhưng trong thôn này giờ là cái bộ dáng gì?
Học tập ở trong thôn thì có thể có tương lai gì? Trường học đó có thể gọi là trường học sao, đó chính là một căn phòng tồi tàn, cùng với trường tiểu học trên huyện căn bản là không thể so sánh!
Chẳng qua hai người bọn họ thương lượng tốt với nhau, nhưng Hàn Quốc Bân lại không đồng ý mua đồ giúp thì còn có thể như thế nào, chỉ có thể bỏ qua ý định này.
Mà sau này bọn họ cũng vì bỏ qua ý định này mà may mắn không thôi.
Chu Ngọc đồng nghiệp của Tống Hiểu Ngọc, chính là tên người đồng nghiệp nữ khó đối phó của cô ta, hai người được gọi là song Ngọc, nhưng ai cũng không phục ai.
Chồng Chu Ngọc có công việc, nhưng cô ta không chịu nổi việc mẹ chồng xúi giục cùng giáo dục, vì thế liền nhận lấy đồ vật hối lộ mẹ chồng đưa qua.
Có đồ tất nhiên có cầu, chính là tìm cho chú em chồng ham ăn biếng làm kia của cô ta một công việc.
Hơn nữa mẹ chồng cô ta cũng thật chịu xuống tay. Không chỉ mua chăn nệm, còn có ấm nước cùng với giày da, bên trong đôi giày còn ẩn giấu hai mươi đồng tiền.
Lần ra tay này không thể nói không hào phóng, nhưng là ai biết vào đêm kết hôn, Chu Ngọc đã bị bao cao.
Chủ nhiệm tu mình cầm mấy thứ này đi báo cáo.
Chu Ngọc hiện giờ đã bị cách chức điều tra, đừng nói lấy được cho chú em chồng một công việc, mà công việc của chính mình cũng bị ném theo.
Ngày hôm sau nhìn thấy con gái vừa mới kết hôn của chủ nhiệm là Lưu Phương Phương đến đơn vị tiếp nhận cương vị của Chu Ngọc, Tống Hiểu Ngọc mới từ trong miệng một đồng nghiệp khác khẩu nghe được chuyện này.
Nghe xong thì sợ ngây người.
Đến lúc đạp xe mang theo con trai lớn về nhà, trong lòng Tống Hiểu Ngọc vẫn còn run sợ.
"Mẹ, con không muốn lên huyện đi học đâu." Phía sau, Hàn Tư cúi đầu ảo não nói.
"Làm sao mà không đi học? Thầy cô giáo trên đó đều là những người giỏi." Tống Hiểu Ngọc phục hồi tỉnh thần, nói.
"Các bạn học đều không thích con, còn đẩy con. Con không muốn lên đó đi học, con muốn học trong thôn." Hàn Tư nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận