Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 272: Chân Mềm Nhũn

Chương 272: Chân Mềm NhũnChương 272: Chân Mềm Nhũn
"Trong thôn có gì tốt? Học ở đây có thể có tiền đồ sao?" Tống Hiểu Ngọc tức giận nói.
"Anh Hàng cũng học ở trong thôn, anh ấy còn nói về sau muốn thi đại học!" Hàn Tư liền nói.
Tống Hiểu Ngọc trong lòng khẽ động, nói: "Vậy để cho Hàng Hàng cùng con lên huyện học tập thì sao?”
"Có thể chứ?" Hàn Tư đôi mắt sáng lên: "Nếu anh Hàng có thể đi cùng con, vậy thì con sẽ di tiếp. Có ai bắt nạt con thì anh ấy đều sẽ giúp!"
"Tiền đồ đâu, con nhỏ hơn nó có mấy tháng, bà con cũng không cắt xén đồ ăn thức uống, sao mà không dám đánh người?" Tống Hiểu Ngọc cả giận.
Hàn Tư không nói nữa.
Nhìn bộ dạng trung thực này, Tống Hiểu Ngọc còn có thể nói gì, không phải là giống cha nó hay Sao.
Về đến thôn, thả con trai xuống, Tống Hiểu Ngọc liền lôi kéo Hàn Quốc Lâm vào nhà.
"Làm gì đó, ban ngày ban mặt." Hàn Quốc Lâm không hiểu hỏi.
"Quốc Lâm, anh biết không, hôm nay làm em sợ muốn chết!" Tống Hiểu Ngọc sắc mặt có hơi trắng bệch, nhớ tới việc này tay cô ta vẫn còn hơi phát run. "Sao vậy?" Hàn Quốc Lâm ngơ ngác nói.
Tống Hiểu Ngọc liền đem chuyện nghe được từ chỗ đồng nghiệp cho anh ta nghe, Chu Ngọc nghe lời mẹ chồng đi hối lộ chủ nhiệm, hơn nữa bị chủ nhiệm trở mặt đi báo cáo.
Chuyện này đừng nói cô ta, Hàn Quốc Lâm nghe xong hai chân cũng đã mềm!
"Theo em thấy Lưu chủ nhiệm từ khi con gái từ tỉnh trở về đã sớm muốn an bài con gái vào đơn vị. Chỉ là việc Quyên Tử bị thế thân mọi người đều rất cảnh giác, lúc này mới không khiến chị ta tìm được cơ hội." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Còn may, còn may." Hàn Quốc Lâm lau mồ hôi lạnh, liên tục nói.
May mà lúc ấy anh hai từ chối, không chịu mua đồ giúp hai vợ chồng, nếu không hiện tại thì ngoài đồng nghiệp của vợ, hai vợ chồng bọn họ cũng không chạy được!
Tống Hiểu Ngọc nói: "Em còn định đi hỏi chị dâu hai một chút, xem Hàng Hàng có muốn lên huyện đi học hay không. Nếu muốn thì về sau em cùng đèo hai đứa qua luôn."
"Nhất định là sẽ đồng ý thôi, nhưng mà vợ à, em đồng ý đèo hai đứa sao?" Hàn Quốc Lâm tuy rằng lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn tranh thủ hỏi vợ một câu.
Tính tình Tống Hiểu Ngọc như thế nào anh ta rõ ràng, hơn nữa nhiều năm qua vẫn vừa hâm mộ vừa ghen ghét công việc của anh hai anh ta được tiền lương cao như vậy, lại còn có thể diện, thanh danh Ở trong thôn cũng tốt.
"CHở một đứa cũng là chở, hai đứa cũng là chở, không có gì khác biệt." Tống Hiểu Ngọc xua tay, sau đó liền nhanh chóng sang nhà tìm Trần Nhu.
Trần Nhu lúc này đang muối trứng gà, phương thuốc dân gian dùng đất đỏ để muối. Bình trứng gà bốn cân, cô dùng mất khoảng chừng một cân muối ăn.
Nhìn thấy Tống Hiểu Ngọc sang đây, Trần Nhu nói: "Thím ba làm sao lại rảnh rỗi sang đây chơi?"
"Chị dâu đang muối trứng gà sao?" Tống Hiểu Ngọc cười nói.
"Đúng vậy." Trần Nhu đáp, vừa bận việc của mình vừa hỏi: "Có việc gì sao?"
"Không phải là chuyện gì lớn, ta em sang đây là muốn hỏi chị dâu một chút, chị có muốn cho Hàng Hàng cùng em trai thằng bé lên huyện đi học với nhau hay không?" Tống Hiểu Ngọc nói.
Trần Nhu nhìn cô ta: "Thím ba à, anh hai thím là người rất nguyên tắc, anh ấy không nhận mua đồ giúp đâu."
Hai người này đến loại chuyện thiếu đầu óc như đút lót cũng nghĩ ra được, cô thực sự không muốn giúp đỡ mua đồ, mua đồ gì cũng đều không đồng ý, vì thế trực tiếp chặt đứt ý định.
Tống Hiểu Ngọc nhanh chóng nói: "Chị dâu hiểu lầm rồi, em không phải là đến để nhờ anh hai mua đồ. Em chính là muốn hỏi một chút chuyện học tập của Hàng Hàng thôi, cùng đi học với em trai cho hai đứa có bạn, để em đèo hai đứa lên học là được."
"Vậy thì quá phiền toái thím rồi?" Trần Nhu thấy cô ta thật sự thiệt tình, lúc này mới nói.
Trấn trên có trường tiểu học, tất nhiên là không thể chê, không phải trường trong thôn có thể so sánh. Cô cùng muốn cho con lớn Hàn Hàng đi học, nhưng hiện giờ con còn nhỏ, khoảng cách từ đây lên huyện cũng đã mất tận một tiếng đồng hồ lộ trình, con đường lại qua rất nhiều thôn, có nhưng thôn bọn trẻ con không cho qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận