Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 274: Đều Có Lợi

Chương 274: Đều Có LợiChương 274: Đều Có Lợi
Thế nhưng bà bị ông Hàn giữ lại. Chờ Hàn Quốc Bân và Tống Hiểu Ngọc đạp xe đạp đi rồi, lúc này bà Hàn mới nhịn không được nói: "Sao ông không cho tôi nói?"
"Bà muốn nói gì?" Ông Hàn hạ thấp tầm mắt hỏi.
"Hàn Hàng chính là con khỉ bẩn thỉu. Để nó chơi cùng Tiểu Tư thì Tiểu Tư còn có tâm tư nào mà học hành nữa, chẳng phải sẽ bị dụ dỗ đi chơi sao!" Hàn mẫu đen mặt nói.
"Tôi thấy nhà lão nhị rất coi trọng việc học hành, bà đừng nói linh tinh." Ông Hàn nói.
Có hôm ông đang đi ngang qua nhà lão nhị thì nghe được tiếng đọc sách. Ông nhìn trái nhìn phải không có ai liền thò lại gần nghe, vậy mà đọc khá hay. Ông còn nghe được cả tiếng của vợ lão nhị, cụ thể thì ông không nói rõ được nhưng ý tứ chính là muốn cháu trai ông phải thật chăm chỉ học hành.
Ông Hàn đương nhiên biết thi đại học rất khó, chẳng khác gì đi thi Trạng Nguyên trước kia cả.
Nhưng mấy đời nhà họ Hàn chưa từng từng có người nào học hành tử tế cả.
Nhà lão đại thì không trông cậy được rồi, nhìn qua liền biết không phải người học được. Thế nhưng ba đứa trẻ nhà lão nhị đều trông khá thông minh, có vẻ sẽ có năng khiếu học hành. Ông Hàn tuy rang quý cháu trai nhà lão tam nhất, nhưng nếu những đứa cháu khác cũng đi học thì đương nhiên ông cũng chẳng có ý kiến gì.
Đây đều là máu mủ nhà họ Hàn, nếu có tiền đồ thì cả nhà họ Hàn đều có lợi mà.
Thế nhưng bà Hàn lại không nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng: "Muốn nhờ Hiểu Ngọc đưa nó theo mỗi ngày như thế, vậy nó phải đưa mấy quả trứng gà cho Hiểu Ngọc!"
Hàn Quốc Lâm nghe không nổi nữa, nói: "Bà thôi đi, Hàng Hàng là cháu trai của Hiểu Ngọc, nó thuận đường theo thím nó đi học còn phải thu trứng gà, ngươi dứt khoát tao chết ta tam phòng được!"
Hơn nữa Hiểu Ngọc muốn gì đều sẽ chủ động nói ra, đây hẳn là bởi vì lão nhị đã giúp đỡ hai đứa nó vượt qua kiếp nạn.
Chứ nếu việc này không được giải quyết, Hàn Quốc Lâm thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng nếu hai đứa nó bị cử báo thì sẽ thành trường hợp chết người gì nữa?
Tối hôm qua Hàn Quốc Lâm gặp ác mộng, trực tiếp mơ thấy chính mình không xong, vợ con ly tán, từ nay về sau không dám ngẩng đầu trước mọi người.
Bởi vì bạn già và con trai đều khuyên bảo, bà Hàn mẫu dù bất mãn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể bỏ qua. Cứ như vậy, Hàn Hàng liền đi học cùng Hàn Tư ở trấn trên, mỗi ngày đều là Tống Hiểu Ngọc đưa đi đón về.
Trần Nhu hỏi qua tình hình của con trai, thấy cậu thích ứng tốt liền yên tâm.
Lịch âm đã đến tháng hai, lịch dương cũng đã qua tháng ba, trời bắt đầu ấm lên.
Việc lao động trong thôn cũng đã bắt đầu, chẳng qua năm nay có chuyện tốt.
Mấy năm nay Chu Trân và Mã Đại Phát ra ở riêng đều ăn mặc cần kiệm, cũng tích cóp tiền, giờ đây muốn xây nhà ngói.
Cả gia đình đều dọn sang phòng nhà họ Mã bên cạnh để ở tạm vi bên kia phải phá đi để xây lại.
Ngói vẫn là nhờ quan hệ của Hàn Quốc Bân để chuyển về, đương nhiên với người ngoài thì không nói như vậy, nếu không mọi người đều đến nhờ cậy thì sao mà chu toàn hết được. Vậy nên mới phải nói với người khác là đã đi xin từ trước.
Trần Nhu đương nhiên cũng đi hỗ trợ nấu cơm.
Chỉ có lúc tan tầm buổi tối mới thuận lợi, người làm cũng không cần nhiều, tốn khoảng một tháng mới xây xong nhà.
Chu Trân ở chỗ Trần Nhu rơi nước mắt.
Rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Từ sau khi ra ở riêng trong lòng cô bắt đầu tức đến nghẹn, bắt đầu làm việc cả nhà đều chăm chỉ xuống đất lao động, năm vừa rồi được chia không ít lương thực, còn phải tích cóp tiền của. Ngày thường trừ muối và que diêm, trên cơ bản cả nhà không hề tiêu xài những chỉ phí khác.
Đây chính là vì muốn xây nhà ngói cải
Hiện giờ xem như đã ổn, tuy rằng phải vay tiền từ nhà mẹ đẻ nhưng phần lớn đều là do chính cả nhà cô nỗ lực tích cóp đây!
"Ngày lành vẫn còn ở phía sau, cô đừng buông bỏ hy vọng." Trần Nhu nói.
"Tại trong lòng tôi nghẹn đến phát bực." Chu Trân cười gạt nước mắt nói.
Trần Nhu cười cười, nói: "Nếu không có gì bận thì lên núi tìm chút nấm."
Chu Trân nhìn ra hướng cửa, thấp giọng nói: "Chờ đến lúc trời mưa đã, sau cơn mưa rồi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận