Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 275: Chanh Tu bi Benh

Chuong 275: Chanh Tu bi BenhChuong 275: Chanh Tu bi Benh
Từ năm ngoái đến năm nay, cô đã ở chỗ Trần Nhu kiếm lời được khoảng mười đồng tiền.
Hiện giờ còn nợ tiền của nhà mẹ đẻ, nhưng không phải nếu muốn thì có đầy cách kiếm tiền để trả bên nhà mẹ đẻ mà còn dư ra hay sao?
Mưa xuân quý như dầu, đến tháng tư thì bắt đầu rơi xuống.
Sau khi mưa tạnh, đoàn hái nấm bắt đầu hướng về trong núi mà đi, sau cơn mưa nấm trong núi có thể nói là trải đầy khắp núi đồi.
Hàn đại tẩu chính là chủ lực của đoàn đào nấm.
Các đồng chí phụ nữ trở về cũng là đi cùng nhau, cõng sọt nấm tràn đầy bàn bạc về việc ngày mai lại tiếp tục đi.
Những ngày đầu tháng trong thôn chính là như vậy, cực kỳ bận rộn nhưng cũng rất điềm tĩnh.
Bụng Trần Nhu sau đầu xuân bắt đầu chậm rãi lộ rõ, đoàn người lúc này mới biết vợ lão nhị lại có thai.
Mẹ Trần sang nhìn qua thì rất vừa lòng, bà còn nói sau này có thể có thêm nhiều đứa tiếp theo nữa.
Khóe miệng Trần Nhu khẽ giật giật, sau này sao có thể sinh nữa được, Quốc Bân nhà cô đã buộc ga-rô rồi. Sau ngày nghỉ, anh đã tự mình đi đến bệnh viện, đồng nghiệp Lý Đại Nguyên của anh lái xe của đơn vị để đưa anh tới đó.
Mùng hai đầu năm cũng là cô đưa bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ còn anh thì phải ở trong phòng để dưỡng thương.
Nhưng điều này cũng không cần phải nói với mẹ cô. Hiện giờ đây là đứa thứ tư, như vậy đúng là đủ rồi.
Biết Trần Nhu lại có thai, Hàn đại tẩu rất bội phục, nói: "Không biết là em dâu hai còn có năng lực như vậy đấy nhé, ba chị em dâu chúng ta chỉ có em là sinh nhiều nhất thôi."
Hàn đại tẩu có hai đứa con trai và một đứa con gái, có lẽ sau này không sinh thêm được nữa. Nhà lão tam thì không cần phải nói, chỉ có hai đứa con trai. Chỉ có nhà lão nhị là lợi hại, đã có đến đứa thứ tư rồi.
Trần Nhu giật giật khóe miệng, cô thật sự không đám nói lão tứ này là do tên gấu lớn lão nhị kia tính kế để có.
"Em nói xem chuyện chú ba với em dâu ba là như thế nào nhỉ? Lão nhị lớn như vậy rồi mà còn chưa có lão tam. Có phải là do không được hay không nhỉ?" Hàn đại tẩu hỏi.
"Trước đó đã sinh hai đứa rồi, sao lại không được chứ." Trần Nhu trả lời.
"Thế đây là sao chứ?" Hàn đại tẩu không nhịn được nói: "Nhiều năm như vậy rồi mà chẳng có tin tức gì, không phải không được thì là gì?"
Đây là ý nghĩ thường thấy, trên cơ bản thì người trong thôn đều không có ý thức tránh thai. Tất cả mọi người như nhau, mỗi khi có thai thì sẽ sinh, nói chung đều không nói rõ sẽ muốn có may đứa con.
Có thai sẽ sinh, có thai nữa thì sinh tiếp. Mấy nhà cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu trẻ nhỏ.
Trần Nhu bắt đầu phổ cập khoa học các cách để tránh thai cho người chị dâu này.
Hàn đại tẩu trưng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Bong bóng mà bọn Chu Chu thổi chính là cái vật kia mà em nói á? Các em dùng xong rồi thì đưa cho bọn nó làm bong bóng để thổi ấy hả?"
Trần Nhu: ".. Những cái chưa từng dùng qua mới có thể đưa cho bọn nó chơi chứ!"
Hơn nữa cô còn luôn cảnh cáo bọn nó nếu nhìn thấy vật này ở bên ngoài thì tuyệt đối không được nhặt, càng không được chơi.
Lúc này Hàn đại tẩu mới khó hiểu hỏi: "Nhiều năm như vậy không sinh con khẳng định là do dùng thứ này rồi. Nhưng sao hai người bọn họ lại thế chứ, cũng chẳng phải là nuôi không nổi hay không có ai trông mài”
Hai vợ chồng ông bà Hàn bên kia tuy già nhưng luôn giúp trông trẻ con, sinh xong ở cữ còn được chăm sóc cẩn thận, có đãi ngộ thế này sao lại không sinh nhiều một chút chứ? "Sao ma em biết được chứ, chị cũng đừng nói chuyện này ra bên ngoài đấy." Trần Nhu nói với Hàn đại tẩu.
"Chị nói việc này ra làm gì." Hàn đại tẩu lại nhỏ giọng nói: "Thanh niên trí thức Diệp đi đến bệnh viện phá thai rồi, chị thấy năm nay nếu cô ấy thi đậu thật thì chắc hẳn sẽ muốn đi luôn chứ không trở lại nữa đâu."
"Cái gì? Cô ấy đi phá thai lúc nào?" Trần Nhu ngây ngẩn cả người, sao lại có việc của Diệp Thiến ở đây?
"Chính là chuyện ngày hôm qua đấy. Hôm nay lan truyền khắp nơi rồi, sao em còn không biết gì vậy?" Hàn đại tẩu thấy cô như vậy liền nói.
"Chanh Tử bị bệnh nên em phải chăm sóc bé mà, đâu có rảnh đâu." Trần Nhu nói.
Giờ con bé vẫn còn đang ở trong phòng ngủ đây.
"Sao lại bị bệnh?" Hàn đại tẩu hỏi.
"Trẻ con bị bệnh là chuyện bình thường, bé cũng đã đỡ hơn nhiều rồi." Trần Nhu nói, lời nói ra thì nhẹ nhàng nhưng thật ra cả tối đêm hôm qua cô còn chưa được chợp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận