Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 276: Vô Tình

Chương 276: Vô TìnhChương 276: Vô Tình
Năm nay Hàn Quốc Bân còn muốn bận hơn so với năm ngoái. Năm ngoái vụ trông cây mùa hè và vụ thu hoạch mùa thu đoàn xe mới được trưng dụng, năm nay cũng bắt đầu rồi. Anh gửi thư trở về nói mình sẽ đi về phương nam.
Hiện giờ Trần Nhu không xuống ruộng nữa, chỉ ở nhà lo liệu việc nhà.
Hàn đại tẩu lại tiếp tục nói chuyện về thanh niên trí thức Diệp: "Nhị thẩm bà cực kỳ tức giận mắng mỏ chú Quốc Cương ầm T1, đến giờ vẫn còn náo nhiệt kia kìa."
Trần Nhu nhíu mày, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.
Cô cảm thấy thanh niên trí thức Diệp này thật là ma chướng mà. Trong đầu cô ấy tô điểm cho cuộc trong thành thật đẹp đế, chờ đến lúc cô ấy về lại thành phố sẽ biết rằng thật ra ở đó cũng chẳng tốt đẹp đến vậy.
Nếu cô ấy có năng lực thi đậu đại học, vậy có lẽ là sẽ có thể thay đổi được vận mệnh của mình. Chỉ là lấy tâm thái hiện giờ đi thi đại học chắc hẳn sẽ dễ xảy ra chuyện.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Diệp Thiến vẫn tham gia kỳ thi đại học năm nay. Tháng bảy thi đại học, tháng chín liền có thành tích báo về.
Vào lúc trong thôn chuẩn bị thu hoạch vụ thu, Diệp Thien và những người thanh niên trí thức khác đều nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Diệp Thiến khó khăn lắm mới thi đậu, nhưng mặc kệ khó khăn đến đâu cũng đã vượt qua rất nhiều điều, tóm lại là cô ta đã thi đậu.
Nghe nói cũng dở khóc dg cười, hôm nhận được thư thông báo trúng tuyển cô ta như người mất hồn vậy, hơn nữa cũng không cho bất kỳ ai chạm vào người, kể cả con trai tiểu Hổ của cô ta bởi vì chạm vào người cô ta nên cũng bị đánh một trận.
Mọi người trong thôn đều hiểu, nếu Hàn Quốc Cương không xé thư trúng tuyển này đi thì sẽ không giữ được vợ.
Quả nhiên, khi thời gian đến, Diệp thanh niên trí thức cầm theo hồ sơ cá nhân của cô ta và thư thông báo trúng tuyển rồi bỏ trốn, cô ta sợ Hàn Quốc Cương chơi xấu, nên vào lúc đêm khuya nhân dịp Hàn Quốc Cương ngủ say cầm theo mấy đồng tiên còn lại trong nhà chạy mất.
Theo trời đêm đi, khi đến huyện thành trời đã tờ mờ sáng.
Nhìn thấy cô ta an toàn vào đến trong thành, lúc này Hàn Quốc Cương mới xuất hiện từ phía sau thân cây, sắc mặt ảm đạm nhìn về phía trong thành, một lúc lâu sau mới xoay người quay về thôn.
Ngày hôm đó tin tức cũng truyền khắp trong thôn, Diệp thanh niên trí thức chạy rồi, bọn trẻ con cũng chê cười Hổ Nữu và em trai tiểu Hổ, nói mẹ bọn họ chạy mất rồi, ve sau hai chị em các bé sẽ là những đứa trẻ không có mẹ.
"Cũng không cần phải nghĩ nữa, về sau chắc chắn sẽ không trở về." Chị dâu Hàn nói.
"Có trở về hay không thì khác gì nhau chứ" Trần Nhu nói.
Chị dâu Hàn không hiểu, nói: "Nếu không quay về thì mấy đứa trẻ sẽ bị người ta nói là mấy đứa không có mẹ."
"Có mẹ hãy không có mẹ cũng không khác nhau là bao, mẹ mấy đứa bé đó sống cùng với bọn họ cũng bị dèm pha, như vậy có khi còn vui mừng vì được yên tĩnh." Trần Nhu nói.
"Bà thím hai bên kia biết được là Quốc Cương thả người đi, tức giận đến nỗi muốn cùng chú Quốc Cương đoạn tuyệt quan hệ luôn." Chị dâu Hàn nói.
Trần Nhu nhíu mày, đi đến nhà thím hai Hàn bên này.
Thím hai Hàn đang than trách, kêu trong lòng mệt mỏi, lôi kéo tay cô nói: "Quốc Bân có thể cưới được một người vợ như cháu, không trách sao anh ta có thể làm giàu được."
Trần Nhu nói: "Bà thím tức giận với chú Quốc Cương, nhưng mà Hổ Nữu và Tiểu Hổ cũng không thể mặc kệ bỏ đấy được, bây giờ Diệp thanh niên trí thức đi rồi, có lẽ cả đời này sẽ không quay lại, chú Quốc Cương dẫn theo hai đứa nhỏ Hổ Nữu và Tiểu Hổ ở lại trại nuôi heo bên kia cũng không quá tiện lợi, cháu nhìn thấy nhà này cũng rộng rãi, hay là thím cho phép ba người bọn họ về đây."
Bà thím hai cũng có ý muốn như vậy, nhưng vẫn nhịn không được nói: "Thím cũng không muốn nhìn thấy người cha ngu muội kia của bọn nó."
Đây là thật sự tức giận con trai mình, cuộc sống đang tốt đẹp, bây giờ nhìn xem sắp thành cái gì rồi?
Hoàn toàn đều tan tành ra hết cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận