Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 277: Mua Radio

Chuong 277: Mua RadioChuong 277: Mua Radio
"Chú Quốc Cương đúng là có sai, nhưng mà Tiểu Hổ và Hổ Nữu không sai, đón về bên này bà thím cũng dễ dàng giúp chăm sóc hơn một chút" Trần Nhu nói.
"Thím cũng nghe Hổ Nữu nói Chu Chu cho hai chị em chúng nó ăn bánh trứng gà, ăn rất ngon." Thím hai Hàn lôi kéo cô nói.
Bây giờ mới qua mấy năm, vậy mà thím hai Hàn trông đã già hơn không ít.
Trần Nhu cười nói: "Khi nào bọn họ về lại trong thôi, để cho hai chị em chúng nó thường xuyên qua nhà cháu chơi."
Cô không ở đây lâu, sang đây chỉ là muốn cho thím hai Hàn một bậc thang để đi xuống thôi.
Còn không qua mấy ngày, Hàn Quốc Cương đã mang theo hai đứa bé dọn về đây ở.
Hàn Quốc Cương một mình thì ở đâu cũng được, nhưng hai đứa trẻ vẫn phải có người quan tâm một chút, trong thôn vẫn có một vài đứa trẻ không thích bọn họ, nhưng cũng có nhiều đứa trẻ thích chơi chung với hai bé.
Vào lúc thu hoạch vụ thu năm nay Diệp thanh niên trí thức đã đi rồi.
Cũng giống như dự đoán của mọi người trong thôn, đã đi cũng là cắt đứt đến mức sạch sẽ, nếu vô tình thì có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Năm thứ hai khôi phục việc thi đại học, năm nay chính sách mới được ban ra, muốn hoàn toàn mở cửa.
Hàn Quốc Bân ở bên ngoài hơn hai tháng mới trở về, lúc anh ra khỏi nhà là lúc Trần Nhu vừa mới sinh nhóc bốn được vài ngày, là một bé trai khoẻ mạnh.
Cho tới bây giờ nhóc tư đã được ba tháng rồi mới về đến nhà. Cả người đều là cát bụi, hơn nữa mùi hương trên người cũng không cần nói đến.
Nhóc lớn Hàn Hàng, nhóc hai Hàn Chu còn có cô gái nhỏ Hàn Chanh tuy rằng vẫn luôn thắc mắc tại sao cha mãi vẫn chưa về, nhưng cũng bị một thân mùi hôi kia của anh xông tới, cũng không đứa nào dám đến gần.
Trần Nhu ra đến cửa nhìn thấy người đàn ông này như vậy, nhướng mày nói: "Đây là vua thổ phỉ từ đâu đến, chẳng lẽ là muốn xông vào nhà cướp của sao?"
"Vua thổ phỉ, cha là vua thổ phỉ!" Hàn Chu hắc hắc cười nói.
Mấy anh em không ai dám đến gần cha, nhưng trong lòng chắc chắn là rất vui vẻ.
Ánh mắt Hàn Quốc Bân nhìn chằm chằm vào vợ mình, Trần Nhu đối với ánh mắt như sói đói của anh, chân có chút mềm nhũn ra.
"Vào nhà đi, em đi đun nước ấm cho anh" nhưng Trân Nhu vẫn ra vẻ bình tĩnh nói.
Hàn Quốc Bân dắt xe đạp vào nhà, bên cạnh còn treo một cái bao lớn.
Trần Nhu đi thẳng vào phòng bếp đun nước.
Còn Hàn Quốc Bân lại ở trong nhà chính bỏ đồ ra ngoài, mỗi lần bỏ một món đồ ra thì cả ba anh em liền oa lên một tiếng.
"Em trai các con vẫn đang ngủ kìa, nhỏ tiếng một chút". Trong phòng bếp nói vọng lên.
"Mẹ ơi, mẹ, mẹ xem này, mẹ ra đây xem nhanh lên, cha con mua radio trở về này!"
Trần Nhu đun lửa ở nhà bếp ổn định, cũng đặt nồi nước lên bếp, lúc này mới di tới.
Quả nhiên nhìn thấy cái radio.
Không chỉ có radio, còn có những loại đồ vật khác, giày vải bạt ở phương nam, xem kích cỡ thì có lẽ là mua cho nhóc lớn Hàn Hàng.
Mua cho nhóc hai cái bàn tính nhỏ.
Mua cho cô gái nhỏ Chanh Tử nhiều hơn một chút, không chỉ có dây buộc tóc có hoa, còn có một cơn búp bê nhỏ, những thứ này làm cho bé yêu thích ôm không rời tay.
Bên còn lại là đồ ăn vặt, kẹo sữa mạch nha gì gì đó.
"Mỗi lần trở về đều tiêu tiền hoang phí, hơn hai tháng tiền lương sợ còn không đủ mua những đồ vật này." Trần Nhu cũng có quà, vẫn còn được gói ở trong túi, nhưng người đàn ông xấu xa này nói cô vào nhà xem, cô cũng nghe theo anh chưa mở vội.
"Không tốn bao nhiêu cả." Hàn Quốc Bân nhếch miệng cười, nói.
"Vốn di đã thô ráp rồi, đi ra ngoài về lại càng xấu." Trần Nhu tiếp tục chê.
Trong miệng thì chê, nhưng Hàn Quốc Bân lại có thể nhìn thấy trong mắt vợ anh tràn đầy ý cười.
Anh cũng muốn ôm vợ anh, nhưng mà mùi vị trên người mình đúng là có chút... , anh và Lý Đại Nguyên trước khi trở về làm một việc, vì vậy khiến cho hai người bọn họ kích động đến nỗi quên luôn việc sửa soạn chính mình.
Về đến huyện thành, đều gấp không chờ nổi mà chìa nhau về nhà luôn. Đúng là chưa có thời gian để kịp sửa soạn.
Mọi người trong thôn rất nhanh đều biết Hàn Quốc Bân đã trở lại, ai đặt trước phiếu quyên thì nhanh chóng đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận