Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 279: Bà Nội Hư

Chương 279: Bà Nội HưChương 279: Bà Nội Hư
Lúc này cô mới nhìn tới sắc mặt của mấy đứa con nhà mình đều thay đổi.
"Sao các con về sớm vậy?" Trần Nhu hỏi.
"Chúng con nghe nói bà nội tới đây để cướp radio." Hàn Hàng nhìn thấy radio vẫn còn ở đây thì nhẹ nhàng thở ra, nói.
"Về sau con sẽ phụ trách trông giữ radio!" Hàn Chu liền ngồi ngay bên cạnh can radio.
"Bà nội cướp đồ của người khác, bà nội hư!" Cô bé Hàn Chanh cũng cau mày.
"Chị dâu, có phải chị muốn tới đổi phiếu không, em đổi xong hết rồi." Trần Nhu nói.
"Chị chỉ tới đây xem thế nào thôi, nghe nói la chú hai về rồi, không biết đám trẻ con trong khu nghe ở đâu ra mà cứ nói là vua của thổ phỉ." Chị đâu Hàn nói.
"Mẹ con nói." Hàn Chu tức khắc bật cười.
"Không giống chút nào mà." Chị dâu cả nhìn về phía Hàn Quốc Bân.
"Hiện tại đã tắm rửa sạch sẽ, cạo râu rồi nên không giống, lúc mới trở về mới giống." Hàn Hàng cũng cười.
Chị dâu cả cười cười, lúc này mới nói với Trần Nhu: "Chú hai có mang đường đỏ về không? Để cho chị một bao." Trân Nhu liền sách cho chị một bao, chị dâu cả trực tiếp nhét tiền qua, còn không đợi Trần Nhu nói gì chị đã cầm bao đường đỏ đi về rồi.
"Mau mang cho bác dâu cả của con đi." Trần Nhu mở gói kẹo sữa, bốc một nắm ra ngoài.
"Vâng" Hàn Hàng cầm lấy kẹo sữa, bắt đầu mang đi sang nhà bác cả.
Lúc Hàn Quốc Bân về có mang theo hai gói kẹo sữa, một gói đem cất đợi mấy dịp lễ tết mang về nhà mẹ đẻ làm quà, một gói để nhà dùng, thỉnh thoảng ăn cho ngọt miệng.
Trần Nhu bắt đầu giết gà, lúc này đã sắp 4 giờ, nấu sớm để ăn cơm sớm chút rồi đi nghỉ ngơi.
Đun nước xong bắt hai đứa con trai vặt lông gà, còn Trần Nhu thì chạy vào nhà xem quà Trần Quốc Bân mua cho mình, từ nãy đến giờ còn chưa mở hé cái túi đen kia chút nào đâu.
Chờ tới khi mở ra, nhìn đến thứ đồ trong đó, mặt Trần Nhu đỏ bừng.
Trần Quốc Bân tiến vào vừa vặn thấy vợ mình đang ngồi xem thứ này liền thuận thế đóng luôn cửa lại.
Trần Nhu mắng anh: "Sao anh lại mua thứ này, ai dạy anh vậy hả?" Trong túi là vài bộ áo ngủ mỏng làm từ lụa thuần miên mềm mại trơn bóng.
"Lúc anh đi bán đồ, gia đình nhà đó vừa khéo làm cái này, bác gái nhà đó đẩy mạnh tiêu thụ nói với anh là dùng tốt lắm, anh thấy không quá quý giá nên mua cho em." Hàn Quốc Bân ho khan nói.
"Bán đồ?" Trần Nhu nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Hàn Quốc Bân đặt con út lên giường đất, sau đó lôi ra áo bông của mình, đây là cái áo anh mua ở bên ngoài rồi mặc về nhà.
Anh làm trò trước mặt vợ, mở ra túi trong của cái áo, móc ra một xấp tiền mặt.
Vứt xấp tiền này lên giường đất xong, còn không đợi vợ mình nói gì, anh lại mở cái túi áo khác, lại lấy ra một xấp khác, so với xấp ban đầu còn dày hơn!
Hai xấp tiền được lôi ra trước sau khiến Trần Nhu ngây người, sau khi phản ứng lại thì lập tức liếc nhìn ra cửa phòng.
Cũng may là cửa đã đóng kín mít, trong phòng có mỗi hai người bọn họ và còn cả đứa con út còn chưa dứt sữa.
Trân Nhu nhìn người đàn ông của mình, hỏi: "Tiền này từ đâu ra?"
Tất cả đều là tờ tiền có giá trị lớn nhất, nhìn sơ qua cũng phải có đến vài trăm đồng tiên chứ không ít ỏi gì, thậm chí còn nhiều hơn cả số tiền trong nhà tích cóp một năm trời.
"Vợ à, em đừng có sợ." Trần Quốc Bân nhìn sắc mặt vợ mình thay đổi thì trấn an nói.
Trần Nhu không nói chuyện, chỉ nhìn anh. "Anh và Lý Đại Nguyên hợp tác kiếm tiền ở phương nam." Hàn Quốc Bân thấp giọng nói.
Dưới ánh mặt của vợ mình, anh cũng thô sơ giản lược kể lại quá trình anh và Lý Đại Nguyên nhập hàng hóa bán ở phương nam bên kia.
Trần Nhu đang muốn hỏi cho rõ ràng, đúng lúc này Hàn Hàng bên ngoài liền kêu lên: "Mẹ, lông gà vặt xong rồi."
Trần Nhu đành cất tiền trước rồi nói với Trần quốc Bân: "Buổi tối lại kể rõ đầu đuôi cho em."
Nói xong liền đi ra ngoài đi nấu cơm, còn Trần Quốc Bân, anh lên giường đất chơi cùng con trai út.
Hai vợ chồng có bốn đứa con vậy mà không có đứa nào giống anh mà toàn giống mẹ chúng nó, kể ra thì cũng khôn lắm cơ, biết giống mẹ đẹp nên đều chọn lớn giống mẹ cả.
Bữa cơm chiều nay rất là phong phú, một đĩa dưa muối xào thịt gà lớn, lại có bát canh trứng, ăn kèm với màn thầu lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận