Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 281: Bao Gio Mua TV?

Chuong 281: Bao Gio Mua TV?Chuong 281: Bao Gio Mua TV?
Đứng đầu trong gia đình người nông dân, là nơi sản xuất ra thứ thức ăn mặn như trứng gà, hơn nữa cũng là nguồn thu nhập phụ trong nhà, có thể xách đi đổi tiền.
"Trong thành phố có nhiều cửa hàng, anh nhìn mà xem, nếu mà mình mở cửa hàng ở gần trường học càng tốt, cũng cố gắng không quá xa nhà." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc bân hỏi: "Vợ à, em tính toán vào thành phố làm cái gì hả?"
"Bán mì sợi, bán sủi cảo, bán bánh bao đều được, có cái gì không thể bán đâu?" Trần Nhu nói.
Cô đều tính toán kỹ lưỡng rồi: "Thịt thì anh đi tới chỗ lão Dương kia lấy, em nghĩ anh ấy cũng vui khi làm nguồn cung cấp cố định cho chúng ta, còn những thứ khác, anh không cần phải lo lắng, em có ông cậu kia mà, em đã nói rõ với cậu ấy rồi."
Trần Quốc Bân ngốc lặng: "Em đi tìm ông cậu từ bao giờ?"
"Vào đợt nông nhàn* đó anh." Trần Nhu nói.
Thịt thì tới chỗ lão Dương, bột mì thì đi hỏi ông cậu, chỉ cần tìm được chỗ có thể đặt cửa hàng nữa thì mở lúc nào cũng được.
"Thật sự muốn làm hả?" Trần Quốc Bân hỏi.
"Anh không đồng ý?" Trần Nhu nhìn anh. "Không phải là không đồng ý, anh chỉ sợ tới lúc đó em lại thất vọng thôi." Hàn Quốc Bân giải thích.
Với tiệm cơm quốc doanh kia anh có ấn tượng phải gọi là ăn sâu bén rễ, không có biện pháp, sau khi mở cửa dần dần trở thành khách sạn lớn, truyền đi truyền lại bao nhiêu năm, làm sao mà nói thay đổi là thay đổi được.
Trần Nhu không thèm để ý nói: "Anh đừng lo lắng những chuyện đó, cứ nghe em là được."
"vậy được, sau rồi anh đi tìm cho em." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu gật gật đầu, đang định đi ngủ thì tên đàn ông này lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô đánh nhẹ anh một cái rồi cũng thuận ý anh.
Hai người xong việc thì ôm gối ngủ.
Tuy rằng đã có nhiều con như thế nhưng tình cảm của hai người họ vẫn rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trức kia, chuyện này mà nói ra ngoài chưa chắc đã có người tin.
Ngày hôm sau Trần Nhu dậy nấu cháo để uống.
Cắt trứng gà muối trong nhà, tất cả đều là mũi dầu, thơm vô cùng.
Cũng may trong nhà nuôi nhiều gà, không thì lấy đâu ra trứng gà thừa để mà ăn?
Tống hiểu Ngọc đi xe mang theo Hàn tư đến đây gặp Hàn Hàng, còn nói cảm ơn trần Nhu đã tặng cô một cái phiếu mua giày, cũng không thể tới câu cảm ơn cũng không nói được.
Trước đây Trần Nhu nghe con trai cả nhà mình về nói rằng ở trường có người đánh Hàn Tư, tuy rằng tất cả đám trẻ giờ đã chơi chung với nhau hết nhưng cô cũng hiểu được lí do Tống Hiểu Ngọc muốn con trai cô cùng đi lên trấn trên học với con cô ta.
Có chút giống như tìm thư đồng cho thái tử vậy.
nhưng mà mỗi ngày đưa đón đi học cũng là sự thật, quan trọng nhất là con cả của cô đi lên trấn trên học cũng đã quyết định rồi, hướng đi cũng đã nói rồi, chỉ còn phương thức nói chuyện là chưa.
Trần Nhu cảm thấy không sai chút nào.
Cho nên cần nói vẫn cứ nói là được, phiếu mua giày cô cũng không để trong lòng.
Hơn 9 giờ chị tư Trần tới đây.
"Chị tư à, sao chị không đưa hai đứa cháu trai của em tới đây?" Trân Nhu nói.
"Hai đứa nó còn phải học, không rảnh tới, mặc kệ chúng nó." Chị tư Trần nói rồi cầm theo cái rổ đi vào.
Bên trong toàn là trứng gà, nửa rổ trứng gà.
"Chị tư, chị biết hiện giờ nhà em nuôi bao nhiêu con gà không?" Trần Nhu buồn cười hỏi.
"Nuôi bao nhiêu con?" Trần Tứ hỏi lại.
"Ngày hôm qua Quốc Bân về em giết một con, hiện tại còn 9 con, đều là gà mái đẻ." Trần Nhu nói. "Còn nuôi nhiều hơn cả chị đấy, chị nuôi có 7 con." Chị tư Trần cười.
"Trong nhà không thiếu trứng gà, bên chỗ mẹ cũng không thiếu, chị tới không mang gì em cũng không nói gì chị cả." Trần Nhu đáp.
"Di tư ơi, đì mau xem radio nhà cháu!" Hàn Chu xe mẹ mình và dì tư của mình vào nhà, lập tức cho di xem radio.
Hiện tại nó cơ bản không đời cái radio giây phút nào cả.
"Dì Tứ." Hàn Chanh cũng hô lên một tiếng.
"Trong nhà đã mua radio rồi hả?" Trần tư đáp một câu, liền đưa rổ trứng gà cho em gái mình, ngạc nhiên mà hỏi.
"Cha con mới mua ở bên ngoài về." Hàn Chanh nói.
"Cha mấy đứa thì ghê gớm rồi." Chị tư Trần nói, vật hiếm lạ như radio còn mua được, khoảng cách tới mua TV còn xa ư?
Trần Nhu "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận