Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 283: Không Muốn Chồng Nuôi Cả Đời

Chương 283: Không Muốn Chồng Nuôi Cả ĐờiChương 283: Không Muốn Chồng Nuôi Cả Đời
Trần Nhu cho thêm nước vào nồi, cười nói: "Khinh thường cái gì, em không trộm không cướp, bản thân tự mở cửa hàng buôn bán còn phải bị người khác coi thường?"
"Dù sao cũng sẽ bị người khác coi thường." Chị tư Trần nói.
"Không sao cả, chờ em cuộc sống ở trong thành ổn định, sẽ đón chị cùng anh ba đến sống cùng." Trần Nhu cười nói.
Chị tư Trần trợn mắt nhìn cô ấy, nói: "Quốc Bân kiếm tiền không dễ dàng, em đừng gây rắc rối thêm làm gì."
Mở cửa hàng buôn bán!? Đây là việc phụ nữ có thể làm được sao? Đến đàn ông có khi còn không làm được ý chứ.
Trần Nhu chỉ cười không nói nữa.
Chị tư Trần còn muốn khuyên thêm vài câu nữa nhưng thấy Hàn Quốc Bân đã về thì không nói nữa, đợi lúc nữa về nhà tìm mẹ đến khuyên em gái vậy.
Hàn Quốc Bân xách theo một miếng thịt về đến nhà, mặc dù là đồ cuối chợ nhưng dù sao cũng là thịt không phải sao.
Trần Nhu thái ra hầm với khoai tây.
Ngoài ra có thêm trứng gà xào cà chua, canh củ cải cùng với bánh bao hấp, thế là chuẩn bị xong bữa trưa.
Trong bữa cơm chị tư Trần liền hỏi Hàn Quốc Bân chuyến đi phía nam lần này như thế nào? Tình hình phát triển ra sao?
Hàn Quốc Bân cũng cười kể cho cô ấy nghe về sự phát triển nhanh chóng của phương nam, thịnh vượng hơn so với bên này, đặc biệt là lương thực, đồ dùng rất là phong phú, cái gì đều có.
Hàn Quốc Bân trước kia chỉ nghe người khác nói phía nam mùa đông không có tuyết, nhưng sau khi đến đó mới hiểu được nơi đó thật giống như lời đồn, quanh năm bốn mùa đều là mùa xuân.
Chỗ họ đều vào mùa đông rồi nhưng cỏ cây phía nam vần còn xanh um tươi tốt.
Hơn nữa bây giờ phía nam mọi người vẫn còn đang mặc quần áo mùa hè, nhưng bên đó cũng quá ẩm ướt, nếu không lần này trở về người anh sao có thể hôi như vậy.
Ở phương nam, mỗi ngày đều phải tắm rửa, cho dù là mùa đông cũng cần phải tắm mới được.
Qua lời kể của em rể, chị tư Trần cũng biết thêm được nhiều tri thức mới. Sau khi ăn cơm xong, chị ngồi lại một lúc rồi mới đứng dậy ra về. Trong lúc đứa cô ấy ra cửa, Trần Nhu hỏi đậu nành cùng đậu phộng nhà cô ấy có bao nhiêu, để sau sẽ thanh toán, rồi lại tặng cho cô ấy một gói đường đỏ cùng bình sữa mạch nha. Đường do cho chị tư, còn sữa mạch nha cho hai đứa cháu trai bổ sung dinh dưỡng.
Đường đỏ có thể lấy, còn sữa mạch nha nhất quyết không nhận, nhưng sau khi thấy Trần Nhu lôi hai vại sữa trong tủ ra thì chị không khách sáo nữa, liền nhận lấy mang về cho hai thằng nhóc ở nhà.
Chị tư không đi về nhà mình ngay mà lại mang Uyên tử tới nhà mẹ đẻ. Sau khi chào hỏi với chị dâu ba một câu thì liền đi vào nhà nói chuyện với mẹ mình.
Mẹ Trần nghe nói con gái út muốn chuyển đến trong thành phố ở, lại còn muốn mở cửa hàng buôn bán thì mặt liền trầm xuống.
"Con bé này muốn làm loạn gì vậy? Quốc Bân đang có công việc ổn định, nó lại muốn đi buôn bán, như vậy không phải làm mất mặt Quốc Bân sao?" Mẹ Trần đen mặt nói.
Bí mật làm một chút chuyện thì bà không có ý kiến gì, con người không có tiền của phi nghĩa thì không thể giàu lên được, ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không thể béo, đây là lời anh trai nói với bà.
Nhưng đấy là hành vi phi pháp, sao có thể tuyên dương ra bên ngoài được?
Thời đại bây giờ chính là như vậy, bán cái gì đều phải giấu giấu giếm giếm? Đều không thể lộ ra bên ngoài, không thể so sánh với những gánh hàng rong như măng mọc sau mưa trong hai ba năm nữa.
Nhưng mà Trần Nhu cần chính là cơ hội này, muốn kinh doanh một cửa hàng cần phải đem danh tiếng của nó tuyên truyền cho mọi người biết không phải sao?
Như thế dù về sau có nhiều cửa hàng mới xuất hiện thì cửa hàng nhà nàng sẽ là cửa hàng có nhãn hiệu lâu đời, đã có khách hàng cố định.
Cho nên Trần mẫu đi tìm tới thời điểm, Trần Nhu cũng là điểm không lay được, nàng đều nhìn đến xuân phong thổi tới, nơi nào còn muốn lại chần chờ.
Cô không định ở nhà để Hàn Quốc Bân nuôi cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận