Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 285: Muốn Chuyển Nhà

Chương 285: Muốn Chuyển NhàChương 285: Muốn Chuyển Nhà
Hàn Quốc Bân đi làm về lúc 10h, bởi vì còn phải qua đưa đồ cho Hàn Quốc Lệ nên đi sớm hơn mọi khi một chút.
Ngoài một túi năm cân đậu phộng còn thêm một túi đậu nành chiên nữa.
Mới đến nơi, Hàn Quốc Bân đã nghe được tiếng ồn ào.
"Quốc Lệ." Hàn Quốc Bân ở bên ngoài gọi lớn.
Tiếng ồn ào bên trong lúc này mới yên tĩnh, Hàn Quốc Lệ ra ngoài rất nhanh, đầu tóc vẫn còn hơi rối, hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Sao vậy?" Hàn Quốc Bân nhíu mày hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ cãi nhau một trận với mấy người chị em dâu thôi." Hàn Quốc Lệ kiên cường nói.
Nếu anh hai của cô mà biết được sự thật thì hôm nay phải đánh nhau to rồi.
"Đây là chị dâu cô làm bảo anh mang lên." Hàn Quốc Bân dẫn cô ra bên ngoài bên ngoài, chỉ túi đồ đang đặt ở yên sau xe đạp.
Hàn Quốc Lệ anh mắt kiên định, nói: "Anh cứ yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ bán hết!"
"Anh cùng với chị dâu cô cũng đang dự tính dọn lên huyện ở, muốn tìm một căn nhà, cô có thể giúp đỡ tìm vài nơi hợp lý hay không?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Phòng ở bây giờ sợ là không dễ tìm." Hàn Quốc Lệ ban đầu rất thoải máu, sau đột nhiên nghĩ gì đó, chần chờ nói.
"Tìm một căn nhà riêng có sân, không cần loại nhà ngang giống như nhà các cô đang ở, tốt nhất là có thể ở gần trường học Dục Hồng, còn có một cửa hàng mặt tiền." Hàn Quốc Bân nói.
Đương nhiên anh cũng sẽ đi tìm. Tuy vậy em gái anh là người trong huyện nhiều năm, tóm lại là vẫn tương đối quen thuộc hơn.
"Cửa hàng mặt tiền?" Hàn Quốc Lệ kinh ngạc: "Muốn cửa hàng mặt tiền làm gì ạ?"
"Chị dâu cô sang năm muốn làm ăn buôn bán." Hàn Quốc Bân nói, cũng không dừng ở đề tài này lâu: "Cô và Trương Giang còn chưa tính toán chia nhà sao? Ở nơi như vậy, sau này cô có muốn làm gì cũng không tiện."
"Em đã sớm muốn dọn đi rồi. Dao Dao nhà em luôn bị hai người chị dâu kia bắt nạt. Sáng nay em mới ra ngoài mười phút, về đến nhà đã nhìn thấy con bé đứng đó khóc, trên mặt vẫn còn in nguyên mất dấu móng tay, lúc này em mới cãi nhau với chị dâu hai." Hàn Quốc Lệ nhắc đến chuyện này, trong lòng thật sự muốn phun ra lửa.
"Tranh thủ có thể thì đi tìm giúp anh, cũng tiện tìm luôn chỗ mới cho hai vợ chồng đi." Hàn Quốc Bân nói. "Sau khi dọn ra thì chi phí sinh hoạt se tốn không ít tiền, hơn nữa công việc làm ăn này cũng không biết có khả năng duy trì được bao lâu." Hàn Quốc Lệ có hơi chần chờ.
"Nếu chị dâu cô mở cửa hàng rồi thì đến lúc đó không thiếu chỗ cần giúp đỡ. Cô cứ qua đó phụ giúp với cô ấy, chị dâu cô sẽ tính tiền lương đầy đủ." Hàn Quốc Bân nói, rồi giơ tay nhìn đồng hồ: "Tôi sắp đến giờ rồi, mấy thứ này cô chuẩn bị rồi bán đi."
"ĐƯỢc, cứ giao cho em." Hàn Quốc Lệ nói, lại nhấp miệng: "Anh hai, em quyết định rồi, em sẽ chuyển ra ngoài, không muốn tiếp tục chịu đựng căn nhà đó nữa. Vậy nên em muốn tranh thủ đợt này kiếm thêm một chút, anh xem đêm nay tan làm có thể giúp em cho Dao Dao về nhờ cha mẹ chăm sóc giúp một thời gian có được hay không?"
Con trai thì vẫn còn phải đi học, không thể cho về được.
"Bảo Trương Giang dẫn con bé về, lời nói của anh ở chỗ cha mẹ không có tác dụng." Hàn Quốc Bân nói.
"Được, vậy đợi Trương Giang tan làm về thì em bảo anh ấy đưa con bé xuống đó." Hàn Quốc Lệ cũng hiểu, gật đầu nói.
Sau đó cô bảo anh đợi một chút, cô đi vào nhà lấy một cái rổ lớn, sau đó dắt theo con gái ra ngoài lấy đồ từ chỗ HÀn Quốc Bân. "Dẫn Dao Dao theo sao?" Hàn Quốc Bân nhìn cháu ngoại gái như vậy, trong lòng cũng buông tiếng thở. Con bé không ít tuổi hơn con gái anh bao nhiêu mà nhìn chỉ lớn bằng con mèo nhỏ, hơn nữa cũng rất sợ người lạ, nhát gan vô cùng.
"Không có gì, anh không cần lo lắng đâu. Người ta nhìn thấy em dẫn theo trẻ con sẽ rất thích, cũng mua nhiều hơn nữa." Hàn Quốc Lệ nói.
Hàn Quốc Bân liền đi làm trước, thời gian đã không còn sớm rồi.
Hàn Quốc Lệ liền dẫn theo con gái bắt đầu đi bán đậu phộng nấu cùng đậu nành chiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận