Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 292: Tìm Nhà

Chương 292: Tìm NhàChương 292: Tìm Nhà
Trong lòng Trương Hào Hào không khỏi bội phục, em họ này không hổ là người có thể đạt 90 điểm thi. Lớp bọn nó nhiều nhất cũng làm tâm điểm này mà thôi, đang lúc tết đến như thế nhưng vẫn còn muốn học thuộc bài.
Bọn nhỏ đi ra ngoài nặn người tuyết, Trương Giang cười nói: "Chị dâu dạy mấy đứa nhỏ thật tốt."
Trần Nhu cười nói: "Có dạy gì đâu, cứ hằng ngày đi đến trường như vậy, cũng không biết học của ai."
Đối với việc giáo dục con cái cô cũng không có quá mức áp đặt, chỉ phụ trách chỉ ra sai lâm cho chúng, hơn nữa nghiêm khắc yêu cầu sửa lỗi sai. Còn lại thì cô cũng không có can thiệp quá nhiều.
Hàn Quốc Bân càng không cần phải nói, trên cơ bản là không rảnh, thường xuyên không ở nhà, hơn nữa so với Trần Nhu thì anh còn chiều con hơn.
Có lẽ là vì trước kia anh ít được yêu thương, cho nên hiện giờ có con mới dành gấp đôi tình cảm cho chúng.
"Sang năm anh chị muốn dọn vào huyện đúng không?" Trương Giang chuyển chủ đề hỏi.
"Đúng là muốn chuyển, còn phải phiền toái cô ba giúp đỡ tìm một ngôi nhà và cửa hàng nữa." Trần Nhu nói.
"Lệ Lệ cùng em đều đã đi tìm, cửa hàng thì có nhìn trúng được mấy cái, cũng không tồi. Nhưng mà nhà thì trước mắt còn chưa tìm được" Trương Giang nói.
"Gian cửa hàng tôi cũng đã nghe anh hai chú nói qua, anh ấy cũng bảo không tồi." Trần Nhu đáp.
Hàn Quốc Bân ngày hôm qua trở về đã nói luôn với cô, nói cửa hàng nằm trên đường lớn. Nếu như mở cửa hàng ở đó nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của nhiều người, buôn bán nhất định sẽ tốt.
Hiện giờ đã là cuối năm, Trần Nhu cũng tạm thời gác xuống chuyện này. Chờ qua năm cô dự định mua luôn cửa hàng mặt tiền đó, trực tiếp cho đứng tên nhà mình, chứ không có ý định thuê. Rốt cuộc thì mở cửa hàng, lợi nhuận kiếm sẽ không nói trước được.
Mua đứt luôn một lần, nhất lao vĩnh dật*.
* Nhất lao vĩnh dật - —57Z3# - - yi láo yong yi (lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ tận đời Hán của Ban Cố!.
"Nghe tam cô nói qua sang năm hai vợ chồng cũng muốn dọn ra ngoài?" Trần Nhu hỏi.
"Đúng là có ý đó." Trương Giang gật đầu đáp.
Rất nhiều lần vợ anh đã cãi nhau to với mấy người chị dâu, mấy anh em bọn họ cũng phải động thủ. Căn nhà kia thật sự quá nhỏ rồi.
Hơn nữa phần lớn hàng xóm cũng đã chia nhà hết rồi, chỉ có nhà họ Trương bọn họ đến nay còn không cho chia, cứ ở chung một chỗ.
Náo nhiệt thì náo nhiệt, chẳng qua hằng ngay cũng không thiếu chuyện gây sự, chia ra rồi cũng tốt.
"Em nghe Lệ Lệ nói, sang năm chị dâu muốn lên huyện làm buôn bán?" Trương Giang hỏi.
"Đúng vậy." Trần Nhu gật đầu: "Nếu như cô ba tạm thời chưa có việc thì có thể đi đến chỗ tôi phụ giúp trước, tôi sẽ trả tiền lương đầy đủ."
Trương Giang chần chờ hỏi: "Chị dâu thật sự muốn làm ăn à? Tiệm ăn làm ăn được nhất bây giờ không phải có tiệm cơm quốc doanh sao."
Đừng nói Hàn Quốc Bân, cho dù là Trương Giang cũng không quá xem trọng. Có tiệm cơm quốc doanh ở đó, ai sẽ đến tiệm cơm tư nhân nhỏ ăn chứ?
Nếu nói trái pháp luật thì cũng không trái pháp luật, chính sách phát triển kinh tế đã được phổ cập xuống các nơi, năm nay vợ anh ta cũng mạnh dạn đi bán mấy món ăn nho nhỏ cũng chưa thấy ai tuần tra hay bắt bớ gì cả.
Trần Nhu giải thích: "Bán những món đồ thiết yếu thì có Cung Tiêu Xã và chợ đen, người nhỏ sức yếu như chúng ta khó mà cạnh tranh được. Tôi mở một quán đồ ăn, nếu như làm ăn ngon, tất nhiên người ta một ngày ba bữa đều nhớ đến, lợi nhuận hẳn là có thể đủ qua ngày."
Trương Giang thấy cô đã quyết định thì cũng không nói gì nữa, nhưng không thể nghi ngờ rằng việc là ăn của anh hai chị dâu được suôn sẻ.
Chiếu theo sự chiếu cố của hai người với vợ anh ta, nếu có thể đứng vững gót chân trong huyện thì khẳng định không thể thiếu giúp đỡ cho Hàn Quốc Lệ.
Ở bên này ngồi một lát, Trương Giang đứng dậy chào đi về. Trong tay hai cha con mỗi người có một cái bánh bao, nhân dưa muối thịt heo, rất thơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận