Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 296: Trong Lòng Đã Sinh Nghi

Chương 296: Trong Lòng Đã Sinh NghiChương 296: Trong Lòng Đã Sinh Nghi
Lúc trước thẳng cả và thằng hai chia nhà ra ngoài, bà ta cũng chia cho mỗi nhà mười lăm đồng tiền đó. Còn bà ta hằng năm cầm tiền lương của con rể bà bao nhiêu năm như vậy thế nhưng đến lúc con cái muốn chia nhà thì một đồng tiền cũng không bỏ ra được. Vắt cổ chày ra nước cũng không đến mức như thế này, như loại này hẳn phải gọi là trùng hút máu!
Hai bà già tự nhiên bắt đầu mắng chửi nhau, cha Trương Giang tan làm về nhà liền nhìn thấy trước cửa nhà mình vây đen toàn người là người, cũng nhìn thấy được hai bà già đang đứng mắng chửi nhau hăng say trước cửa.
Chờ hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt ông ta cũng trầm xuống, trực tiếp quát vợ đưa tiền cho con trai con dâu 50 đồng tiền để chia nhà, không được quá phận.
"Đòi tiền không có, đây chỉ có mạng thôi? Một đồng tiền cũng đừng mơ có, hoặc là cút ngay lập tức hoặc là tới đánh, thật sự cho rằng tôi sợ lão chủ chứa ở nông thôn như bà sao? Bà có con trai tôi cũng có con trai, tới đánh xem ai hơn ail" Bà Trương khí thế cực kỳ kiêu ngạo.
"Hừ, tôi còn tưởng rằng người thành phố ai cũng khoan dung rộng lượng cơ đấy, hôm nay thật đúng là được mở mang tâm mắt. Tiền lương của con rể tôi bao nhiêu năm nay đều bị bà nắm trong tay, đều là người chủ gia đình, cho dù nhà con bé bốn người sinh hoạt tốn chút tiền nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, không được ba bốn trăm thì cũng phải có hai trăm. Đến giờ trong nhà chật chội, vợ chồng chúng nó muốn chuyển ra riêng, cũng muốn cho mọi người có chỗ ở rộng rãi hơn, bà thế nhưng chỉ 50 đồng tiền chia nhà cũng không cho. Mọi người lại đây phân xử mà xem, xem xem bà già họ Trương này lợi hại đến mức nào!" Bà Hàn tuy rằng tức giận đến mức hận không thể động thủ xé mặt bà thông gia, nhưng vẫn nhớ lời dặn dò của con trai út trước khi lên đây.
Nếu như kẻ đó là một người giảng đạo lý vậy thì không cần cùng giảng đạo lý lại với họ, phải ăn vạ. Nhưng nếu như gặp phải một người không nói đạo lý, vậy nhất định phải giảng đạo lý với kẻ đó, không được dùng sức mạnh.
Hiện giờ bà Hàn xem như đã nhìn ra, bà già họ Trương này so với lão thái bà từ nông thôn là bà ta còn xấu tính hơn, đối với kẻ này thì ăn vạ là vô dụng. Loại người này bà ta hiểu, nhất định phải bày ra khí độ của mình, cũng để cho ông thông gia nhìn thấy, vợ ông ta là người không nói lý!
"Một đứa con gái ở nông thôn, lúc trước gả vào cửa ta chồng tôi đã phải tốn bao nhiêu tiền đổi hộ khẩu cho cô ta, mấy tiêu tốn này không cần tính sao? Tôi không đáp ứng chia nhà cô ta một hai đòi chia, đây là ngỗ nghịch bất hiếu. Lại còn đòi tiền, một đồng cũng không có!" bà Trương cắn chặt không buồng.
"Lúc trước tiền đổi hộ khẩu đều là Trương Giang tích cóp được, hiện giờ tính là tiền của vợ chồng chúng nó sau khi kết hôn, bà đừng có mà qua loa giấu nhẹm đi. Nhà họ Trương ông bà hôm nay không cáp tiền chia nhà con con gái con rể tôi, vậy sau này cũng đừng mơ bắt con gái tôi hiếu kính!" Bà Hàn trực tiếp nhìn ông Trương nói.
Sắc mặt ông Trương phụ đen sì, trực tiếp đi vào nhà mở ngăn tủ lấy tiền, quả thực mặt mũi đều bị ném đi hết rồi.
"Không có tiền không có tiền, muốn lấy tiền của tôi thì bước qua xác tôi trước đi, bằng không đừng nghĩ từ nơi này moi được một đồng nào!" Bà Trương cả giận nói.
"Bà không có tiền, ông đừng đòi tiền của bà. Tiên của bà đều bị mấy người chú họ cầm đi rồi." Giọng con gái lớn của Trương đại tẩu vang lên.
"Chú họ nào?" Ông Trương ngớ người.
Thần sắc bà Trương tức khắc liền có chút luống cuống, hung tợn quát cháu gái lớn: "Mày nói nhăng nói cuội gì ở đây!" Lại lên giọng hấp dẫn lực chú ý của mọi người: "Muốn tiền không có, đây là tiền con trai con dâu tôi kiếm về, mấy người nông thôn các ngươi không có phần, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Còn mở to mắt lườm cháu gái lần nữa.
Cháu gái lớn của bà ta tức khắc run rẩy, trốn ra phía sau lưng mẹ mình. Nhưng những người khác không dễ lừa như vậy, trong lòng đã sinh nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận