Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 299: Cứ Để Cho Họ Nói

Chương 299: Cứ Để Cho Họ NóiChương 299: Cứ Để Cho Họ Nói
Trước nhà có một cái giếng khoan hoàn toàn mới, cũng là được Hàn Quốc Bân sửa lại từ cái cũ. CÒn phía sau nhà, Hàn Quốc Bân để lại một khối đất cho Trần Nhu trồng rau, nếu như cô muốn nuôi gà thì cũng có thể vây cái chuồng để nhốt mấy con.
"Một căn nhà lớn như vậy, còn cả cửa hàng bên kia, lần này tốn hết bao nhiêu tiền? Số tiền lấy từ chỗ em đều xài hết rồi sao?" Trần Nhu tuy rằng thích, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ hỏi anh.
Anh chuẩn bị cũng quá tốt rồi.
Hàn Quốc Bân ho khan một tiếng, nói: "Anh chỉ có nửa tháng nữa là được phát lương rồi."
Sửa chữa cửa hàng và nhà cửa, đem số tiền nhà cô tích cóp được tiêu tán gần hết, còn dư lại một ít để cho Trần Nhu áp đáy hòm.
Trần Nhu cũng không thể nào cằn nhan anh được, bởi vì ngôi nhà này cô nhìn ngắm bao nhiêu lần cũng đều rất vừa lòng.
Cho nên cô liền không nói gì nữa.
Chờ bọn nhỏ nhìn ngắm đủ rồi, Hàn Quốc Bân liền dẫn mấy đứa sang tìm Hàn Quốc Lệ.
Nơi Hàn Quốc Lệ ở cách bên này không phải quá xa, cũng chỉ khoảng mười mấy phút lộ trình.
Hàn Quốc Lệ đang ở nhà, thấy anh hai chị dâu sang đây thì vi vẻ nói: "Đây là muốn chuẩn bị dọn lên sao ạ?”
"Còn chưa đâu, mới lên xem qua chút thôi." Trần Nhu cười nói.
Nói xong cũng vào nhà thăm quan nơi ở của cả gia đình Hàn Quốc Lệ, tổng thể cũng không tồi.
Nhà bốn người thuê một gian như vậy cũng khá ổn, về sau có điều kiện lại dọn đi cũng không muỘn.
Hàn Quốc Lệ giữ mấy đứa cháu ở nhà chơi, Hàn Quốc Bân liền dẫn sang bên cửa hàng mặt tiền xem qua.
Đường đi không gần, nhưng lái xe thì không cần bao lâu, vòng qua vài con đường là đã đến nơi rồi.
Cửa hàng cũng không phải quá rộng, chỉ mấy chục mét vuông mà thôi, bên trong đã có đầy đủ mấy cái bàn nhỏ hình chữ nhật và ghế dựa.
Trừ mấy loại đồ dùng cần thiết như nồi, chén, chậu rửa ra, thì Hàn Quốc Bân cũng theo như lời vợ dặn chuẩn bị tốt cả lồng hấp để hấp bánh bao.
Đồ dùng có thể nói là đây đủ, Trần Nhu nếu lên đây thì không sai lệch lắm là lập tức có thể mở cửa hàng buôn bán luồn.
"Trở về liền có thể thu dọn đồ đạc, chọn một ngày lành dọn lên đây?" Trần Nhu nhìn rất là vừa lòng, cười cùng hỏi Quốc Bân nhà mình.
"Ngày kia chính là ngày lành, anh đã xem qua rồi!" Hàn Quốc Bân nghe vậy liền nói nhanh. "Vậy dọn đi?" Trần Nhu xem ý anh.
"Dọn!" Hàn Quốc Bân cười gật đầu.
Tin tức Hàn Quốc Bân cùng Trần Nhu muốn mang theo con cái chuyển đến thành phố ở đã truyền khắp thôn rồi.
Trước đó Trần Nhu chỉ nói tin tức này cho chị dâu, Chu Trân và Thái Lệ Hoa, chỉ có họ biết nhưng trong người trong thôn lại không biết.
Vậy nên đều vô cùng kinh hãi.
"Đây là cả nhà đều dọn đến ở thành phố? Trở thành người thành phố?"
"Nghe nói không phải, chỉ là dọn đến thành phố ở nhưng hộ khẩu vẫn là hộ khẩu ở đây."
"Hộ khẩu ở đây? Vậy cả nhà dọn đến đấy ở chỗ nào?
"Nghe nói sẽ ở nhờ nhà trong thành phố, đợi sau này tích đủ tiền sẽ mua nhà mới."
"Tại sao đang yên đang đang lành lại muốn dọn vào thành ở? Ở nhờ nhà không cần tiền sao, nhà của họ ở đây vẫn là mới xây xong cách đây không lâu đấy!"
"Nghe nói là vợ của Quốc Bân muốn đến trong thành mở cửa hàng buôn bán, cho nên liền dọn đến đó."
"Cái gì? Mở cửa hàng buôn bán? Việc này chẳng phải là khiến Quốc Bân mất mặt sao!" Trong lúc cả thôn đều lan truyện chuyện này thì anh cả Hàn cùng chị dâu Hàn lại đang ở nhà của Hàn Quốc Bân.
Trần Nhu đã đem tất cả mọi thứ trong nhà thu xếp xong, đợi Hàn Quốc Bân lái xe về có thể tiện thể chở đến chỗ ở mới, đến lúc họ chuyển đi sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Chị dâu Hàn nhịn không được nói: "Bây giờ trong thôn đều đang nói em mất công làm loạn làm mất mặt chú hai, tiền lương của chú hai cao như vậy, còn không nuôi nổi gia đình à?"
"Họ muốn nói gì cứ để cho họ nói đi." Trần Nhu nói.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận