Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 300: Rồi Anh Chị Sẽ Biết

Chương 300: Rồi Anh Chị Sẽ BiếtChương 300: Rồi Anh Chị Sẽ Biết
Đến mẹ cô cùng chị cô khi nghe cô muốn buôn bán đều nói vậy, thái độ của người trong thôn như vậy cũng không có gì bất ngờ lắm.
"Chị vẫn nghĩ không ra tại sao em lại muốn làm như vậy, cuộc sống như bây giờ không tốt sao?" Chị dâu Hàn nói: "Ở thành phố làm cái gì đều phải tiêu tiền, mấy đứa nhỏ đi học muốn dùng tiền, thuê phòng cũng phải dùng tiền, em còn định mở cái cửa hàng bán thức ăn gì đó nữa, có tiệm cơm quốc doanh ở đấy, ai còn muốn đi cửa hàng của em ăn?"
"Những việc đó chị không cần lo cho em, trong lòng em đã có kế hoạch rồi, về sau căn nhà này của em đều nhờ chị chăm sóc hộ chúng em."
"Chị dâu Hàn cũng biết việc này cô ấy không nói được em dâu: "Vậy lần sau còn cần nấm nữa không?”
"Nấm vẫn cần thêm, trong thôn nếu có người ra giá hợp lý, chị cũng có thể giúp em thu mua, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, chị dâu, chị cũng mang Thiết Đản theo em qua đấy, tiện thể biết chỗ ở mới của em luôn." Trần Nhu nói.
Chị dâu Hàn gật đầu: "Được."
Hoàn cảnh bây giờ, ngay cả gà vịt đều nuôi nhiều như vậy, việc cùng người trong thôn thu mua nấm đều không phải việc gì to tát.
"Đậu nành em cũng cần không ít, chuẩn bị nghiền đậu nành nấu thành sữa đậu nành, nhưng mà đậu phộng chị có thể thu mua bao nhiêu thì thu, đến lúc đó chị cùng em ba làm buôn bán, năm ngoái hàng của chúng ta đều không đủ bán, năm nay em thấy hàng của chúng ta sẽ còn buôn bán tốt hơn trước." Trần Nhu nói.
"Cái gì? Chị dâu Hàn đứng hình: "Em cùng em ba hợp tác buôn bán?”
"Trước đó đều cùng em ba hợp tác, đợi đến lúc thu được đậu phộng, em sẽ để em ba nói với chị, hai người tự mình hợp tác kiếm tiền đi, em liền không tham gia." Trần Nhu nói.
"Chị còn đang thắc mắc em ba năm nay sao lại to gan như vậy đâu, còn mời mẹ vào thành giúp cô ấy tách hộ khẩu, kiếm được bao nhiêu?" Chị dâu Hàn nói.
"Năm nay chị sẽ biết." Trần Nhu cười.
Chị dâu Hàn cười mắng: "Còn giữ bí mật với chị." Nói xong lại thở dài, nói: "Vợ chú hai, lần này em don vào thành phố, sau này không cách nào tìm em nói chuyện trời đất nữa rồi."
"Chị dâu, lấy quan hệ của chị còn thiếu người cùng chị tám chuyện à, chị đừng cùng em giả bộ nữa," Trần Nhu nói: "Khiến Thiết Đản, Lư Đản chăm chỉ học tập, xem nào, năm sau Thiết Đản lên cấp ba? Thi cấp ba, khiến thằng bé đến học ở trường trong thành phố, có thể đến ở chỗ của em."
"Chỉ sợ không thi đỗ, có thể học đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi." Chị dâu Hàn nói.
"Chị phải đốc xúc Thiết Đản cố gắng hơn nữa." Trần Nhu nói: "Xã hội bây giờ đang phát triển, không thể mãi làm việc ở nhà được, chị dâu, chị đừng giữ thẳng bé ở mãi trong thôn như vậy, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, còn chờ thằng bé đi khám phá đâu."
"Cái gì rộng lớn hay không rộng lớn, bụng ăn còn không đủ no, chị xem thằng nhóc đó như thế nào phóng khoáng, ngoan ngoãn ở nhà hỗ trợ là tốt rồi, cái khác chị cũng không trông ngóng nhiều làm gì." Chị dâu Hàn nói.
Tính cách của con trai cô, cô còn có thể không hiểu sao?
"Hàn Quốc Bân đem tất cả đồ đạc trong nhà sắp xếp xong dọn lên xe, nói vọng vào: "Vợ ơi, anh vào thành trả xe đây."
"Vâng." Trân Nhu di ra nói.
Hàn Quốc Bân cùng anh trai, chị đâu mình chào một tiếng, thì lái xe đi rồi.
Anh cả Hàn nhớ ra gì đó, vội kêu lên: "Ghế dựa gì đó còn không có mang, anh chạy đi gọi Quốc Bân."
"Mấy cái này không vác đi, trong thành phố có." Trần Nhu chạy nhanh chóng gọi anh ấy lại, nói.
"Chủ nhà bên đó còn lo cả cái này cho các em à?" Chị dâu Hàn vô cùng kinh ngạc nói. "Đợi anh chị đến đó sẽ biết, giờ em nói cũng nói không rõ." Trần Nhu nói.
Đối bên ngoài đều nói căn phòng kia là mượn, cửa hàng cũng là mượn, ở đây hiện nay vẫn còn chưa có cái khái niệm gì là thuê nhà, đều gọi là ở nhờ, mượn.
"Làm gì mà thần thần bí bí." Chị dâu Hàn nói cô ay
Bạn cần đăng nhập để bình luận